Verdessa kinh ngạc thốt lên, vẫn cứ tưởng rằng kẻ nào bạo gan dám xông vào đây, nhưng gã đã nhầm, kẻ xông vào kia đâu có mở cửa đoàng hoàng mà bước vào, và khi gã đã nhận ra, thì đúng là Cục trưởng Daipuni.
Lão Daipuni có vẻ rất hoảng loạn, đến nỗi quên không mặc quân phục, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng, đầu tóc bị gió thổi rối bù, khuôn mặt vốn xám xịt nhìn không được khỏe mạnh, bây giờ lại trở nên vô cùng bực bội khó chịu.
Lão Daipuni vừa bước vào phòng thẩm vấn, đã đưa mắt nhìn Dương Thần từ đầu xuống chân, khi nhìn thấy hai tay Dương Thần bị khóa còng, lão tròn mắt nhìn.
Verdessa cảm thấy bầu không khí không được phù hợp cho lắm, ngập ngừng thốt lên:
- Cục trưởng, sao ngài lại…
Không để cho gã Verdessa nói dứt câu, lão Daipuni với thân hình không mấy cao lớn ngay lập tức xông đến trước mặt gã, tay trái túm ngay lấy cổ áo quân phục của gã.
Tên béo Bolton đứng đằng sau Verdessa hoảng hốt, giương mắt nhìn Vesdessa lực lưỡng cao gần hai mét bị lão Daipuni chỉ cao gần mét bẩy một tay xếch ngược lên.
Chẳng thể tưởng tượng nổi, một lão già đã trạc tuổi trung niên, sắc mặt ảm đạm như Daipuni lại có uy lực và sức mạnh kinh khủng đến như vậy.
Gã Verdessa sửng sốt, mồm lắp bắp như muốn nói gì, nhưng đối diện với cơn tức giận đùng đùng của lão Daipuni, gã lại chẳng biết mở mồm như thế nào…
- Cút ngay! Ai cho phép mày bắt người mà không được sự đồng ý của tao hả?
Giọng lão Daipuni cứ như tiếng nghiến răng, trầm sâu và thô bạo.
Gã Verdessa bị lão xốc ngược lên trời, hai chân treo lơ lửng, gã nuốt nước bọt, bình tĩnh hết mức có thể trả lời sếp:
- Cục trưởng đã cho phép tôi tự mình giải quyết vụ bắt cóc, người của chúng ta đã điều tra ra người Hoa Hạ tên Dương Thần chính là nhân chứng hiện trường đã mật báo, qua kết quả thẩm vấn, hắn cũng đã thừa nhận hắn là kẻ giết chết bọn bắt cóc, tôi đang định tiếp tục tiến hành điều tra, thì ngài Cục trưởng đã…
- Nói như vậy…vẫn là ta sai sao?
Lão Daipuni hừ lên một tiếng, hất tay ra, quăng gã Verdessa vào góc tường.
Gã Verdessa bị dùng lực mạnh ném vào góc tường, người va vào tường, đau đến ê ẩm xương cốt, những ngay lập tức nhổm dậy, cúi lưng lễ phép nói:
- Thuộc hạ không có ý đó ạ!
- Xem ra gan mày cũng không to đến mức ấy!
Lão Daipuni cười giễu cợt, rồi không thèm để ý đến gã Verdessa nữa, quay sang phía Dương Thần.
Lần quay lại này, khuôn mặt ảm đạm bực tức lúc nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt niềm nở xu nịnh, ánh mắt như rất biết lỗi, nói với Dương Thần:
- Ông Dương, tôi là Daipuni, là sếp của cái thằng ngu ngốc kia, tôi thực lòng xin lỗi ông vì hành động ngu xuẩn của thuộc hạ, mong ông đừng trách tội!
Dương Thần khoái chí nhìn gã Verdessa rồi lại nhìn lão Daipuni mấy cái, mới cười đáp:
- Ồ, không sao, đã bắt nhầm thì thả tôi ra là được mà, ngài Cục trưởng không cần trách cứ ngài phó Cục trưởng Verdessa như thế, ông ấy cũng chỉ công tâm làm việc công thôi mà, vì tôi mà hai ngài bất hòa, thì thật là không đáng!
- Ông Dương quả là người thấu tình đạt lý, để tôi mở còng cho ông trước, rồi tiễn ông ra khỏi sở cảnh sát sau.
Lão Daipuni cười tươi roi rói.
- Để tôi tự mở là được rồi!
Dương Thần vừa đứng dậy, hai tay hắn vừa giật mạnh một hồi, cái còng tay làm bằng hợp kim liền bị vỡ thành một đống mảnh vỡ kim loại cứ như thể nó được làm từ giấy vụn vậy, vụn sắt rơi tả tơi xuống nền đất.
Lão Daipuni há hốc miệng, gã Verdessa và tên Bolton đều cất không thành tiếng, nên biết rằng cái còng hợp kim này không phải là một thứ đồ chơi thông thường, loại hợp kim này không những rất cứng, mà còn rất dễ uốn cong, muốn làm nó biến dạng thì dễ, nhưng bẻ nó thành một đống sắt vụn thì phải dùng bao nhiêu sức mạnh mới được đây?
Bolton và cả hai đặc công cục an ninh của Daipuni đều trố mắt lên nhìn, lạnh hết cả sống lưng, còn gã Verdessa lại cúi đầu không nói, mặt tối sầm lại.
- Ông…ông Dương, mời đi lối này…
Lão Daipuni là người định thần lại trước tiên, lão tiến đến trước mặt Dương Thần, mời hắn đi ra ngoài.
Dương Thần vẫy tay chào gã Verdessa và tên béo Bolton, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn cùng với lão Daipuni.
Đợi cho lão Daipuni và hai nhân viên tùy tùng dẫn Dương Thần đi khỏi, đang đứng bất động cở một góc, gã Verdessa lúc này mới đứng thẳng người lên.
Tên Bolton bước lên phía trước với vẻ mặt oan ức, tên béo tức giận bức xúc, thở dài nói:
- Phó Cục trưởng, thật là vô lý quá, rõ ràng lúc đầu chính Cục trưởng đã nói để cho chúng ta tự giải quyết vụ này, ông ta chán không muốn quản lý nhiều nữa, vậy mà tại sao khi rõ ràng chúng ta đã bắt được kẻ chủ mưu, đã điều tra đến đây rồi, lại còn mắng nhiếc chúng ta…rồi lại còn động tay động chân với ngài nữa…
- Đừng nói nữa!
Gã Verdessa bước đến trước bàn, nhìn tấm hình “Dấu ấn bảo vật thái dương” màu vàng trên đó, giọng gã trầm xuống:
- Cục trưởng làm như vậy, chắc chắn là có dụng ý!
Tên Bolton lộ rõ vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng chỉ biết gật gật cái đầu.
Gã Verdessa cầm tấm hình lên, nghiến chặt răng, khuôn mặt với rất nhiều sắc thái biểu cảm, cuối cùng, mắt gã chợt lóe lên một tia sáng, gã lấy tay vò nát tấm hình thành một cục giấy lộn…
Còn Dương Thần khi cùng với lão Daipuni ra khỏi Sở cảnh sát, hắn đã nhẹ nhõm đi nhiều, mặc dù không rõ là ai đã đưa cái lão Daipuni này đến cứu hắn, nhưng dù gì thì không phải qua đêm tại Sở cảnh sát cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
Thật ra mà nói, nếu cứ không có ai bảo lãnh cho hắn, hắn tuy không cảm thấy bị tổn thương gì nhiều, nhưng tức là hắn không thể đập tan cái Sở cảnh sát ấy ra, đánh nhau thì sợ gì, cái đáng sợ là những rắc rối nối tiếp sau này cơ.
Đi đến gần bãi đỗ xe ở bên ngoài Sở cảnh sát, lão Daipuni mới dừng lại, nhìn thấy bóng chiếc Rolls-Royce màu đen đậu ở phía gần đó, lão cất giọng đầy cảm kích:
- Ông Dương, thật lòng xin lỗi đã gây cho ông một vài rắc rối, xin hãy cho tôi gửi lời hỏi thăm phu nhân cao quý nhà ông, sau này có gì cần dặn dò, chúng tôi sẽ sẵn sàng phục tùng!
- Phu nhân?
Dương Thần nhíu mày, đưa mắt nhìn theo hướng lão Daipuni vừa nhìn, hắn thấy chiếc xe từ từ dừng lại trong màn đêm rất giống với chiếc Rolls-Royce sáng lên trong đêm, mới chợt hiểu ra mọi việc…
Hóa ra là cô ta, vậy là có thể giải thích được tất cả rồi.
Trong khi lão Daipuni kính cẩn nói lời từ biệt, hắn tiến từng bước chậm rãi về phía chiếc xe Rolls-Royce đang đợi của mình.
Khi hắn tiến gần tới trước mũi xe, cánh cửa ô tô từ từ mở ra, lộ ra một khuôn mặt anh tú chưa từng thấy, mái tóc vàng kim được chải gọn gàng, mặc áo màu đen, ngực còn cài một đóa hoa hồng tươi tắn.
- Edward?
Dương Thần sửng sốt, không ngờ người ở trong ô tô lại chính là tên bạn thân của hắn, Edward thuộc gia tộc Rothschild, cũng là anh họ của Jane.
- Cậu Dương thân mến, kể từ lần trước tạm biệt nhau tại Bắc Hải, mình lâu lắm không gặp nhau rồi, tôi nhớ cậu lắm đấy!
Edward cười tươi, thu mình ngồi gọn vào bên trong, để nhường chỗ cho Dương Thần.
Lúc này Dương Thần mới chui vào trong xe, rồi đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, hắn mới nhìn thấy “phu nhân” mà lão Daipuni vừa nói.
- Lâu quá rồi chưa gặp, Catherine à!
Ánh mắt của Dương Thần lúc này tự nhiên dịu dàng hơn, tỏ vẻ nhớ nhung, cười nhẹ nói:
- À, đúng rồi, bây giờ có nên gọi em một tiếng là nữ hoàng không nhỉ?