Dương Thần để ý thấy, trong lòng hơi xót xa, cô nàng này nhất định lại nghĩ nhiều rồi, có lẽ cô ở lại Trung Hải là một quyết định sai lầm?
Trở lại Hàn Quốc bên cạnh những người thân yêu, thật sự là một việc tốt đối với cô sao?
Đang lúc Dương Thần suy nghĩ việc của Trinh Tú, Lý Độn bỗng nhiên ai oán nói:
- Nhiều hoa hồng như vậy, nếu như tôi có thể mua một bó tặng tiểu Tâm Nhi của ta thì tốt.
Mọi người cũng đều biết “ Tâm Nhi” mà Lý Độn này nói là ai, đối với việc Lý Độn vẫn chưa theo đuổi được em gái của Đường Uyển, mọi người cũng cảm thấy có chút thú vị.
Dương Tiệp Dư tò mò nói:
- Lý đại thiếu gia, cậu thế nào đến mua một bó hoa hồng cũng khó khăn là sao?
Lý Độn mắng nói:
- Còn không phải do tên bán hoa chết tiệt sao? Bây giờ giá cả hoa hồng càng ngày càng đắt, lúc trước vài đồng một bông, bây giờ ở Yến Kinh đều bán đến hơn trăm đồng mới được một bông, đấy đâu phải là hoa? Được làm từ vàng à?
- Chuyện này cũng không thể trách người bán hoa, có thể là nguyên nhân sản xuất, bọn họ chẳng qua dựa vào lượng cung ứng toàn cầu để định giá. Tôi cũng nghe nói, không ít cửa hàng bán hoa đóng cửa đi mua hoa hồng rồi, với cái giá này, không phải là người ta giàu có tiền tiêu không hết, đó là không thể mua được, dù sao hoa biểu đạt tình yêu, cũng không chỉ có hoa hồng mà thôi.
Viên Hòa Vĩ nói.
- Chỉ tiếc hoa tươi không dễ bảo quản, bằng không có thể kiếm được một khoản, dưới huyện Phong Lâm chúng ta có một vài ruộng hoa, tuy nhiên chất lượng không bằng hoa của Thái Lan và Hà Lan, cũng không nhiều loại hoa hồng.
Đường Uyển tiếc hận nói.
Nhóm người làm buôn bán, đầu óc rất nhanh nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Đường Đường chớp hai mắt.
- Quý như vậy? Anh Viên Dã, lúc anh mua cũng đắt như vậy sao?
Viên Dã ngượng ngùng gãi đầu.
- Cũng không rẻ, một trăm hai mốt đồng một đóa, ông chủ nói hoa hồng đang rất khan hiếm, các vườn hoa lớn đều cung không đủ cầu, các nơi đều bán điên loạn. Tuy nhiên hoa này cũng không phải ngày nào cũng tặng, thỉnh thoảng tặng một bó, đắt cũng đáng.
- Không sợ, em bảo mẹ thanh toán cho anh, coi như biểu hiện của anh tốt!
Đường Đường cười khanh khách nói.
Đường Uyển một tay véo tai con gái, cười mắng:
- Còn chưa gả đi mà đã bắt đầu đào mỏ nhà mẹ đẻ rồi, con bé xui xẻo này muốn chết phải không?
Mọi người cười to, Dương Liệt vẫn không hé răng, ngồi ở một bên uống trà, khóe miệng mở một đường cong.
Sau hơn một giờ, khi nhóm người phục vụ bê thức ăn đã được chuẩn bị xong vào, thì bữa trưa vô cùng náo nhiệt bắt đầu.
Có Lý Độn có thể tán dóc với bất cứ ai ở đây, trường hợp muốn ảm đạm cũng không được, nâng chén không ngừng chạm cốc, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu nói đùa, nghĩ thế nào cũng không thấy anh ta giống con cháu của một đại gia tộc.
Ăn được một lúc, Dương Liệt từ đầu tới giờ không hề nói chuyện đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Tuệ Lâm, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng da màu trắng.
- Tuệ Nhi, mấy hôm nữa em sẽ biểu diễn, đúng là lúc anh đi làm nhiệm vụ, có thể anh không thể đi đến đó được, món quà này em nhận lấy, cứ coi như lễ trình diện của anh đi.
Tuệ Lâm chau mày.
- Không cần đâu.
Món quà này vừa nhìn đã biết là châu báu gì, phụ nữ nhận châu báu của đàn ông, không khác gì là quan hệ thân mật, cô đương nhiên từ chối.
Trong chốc lát, không khí xấu hổ bắt đầu bao trùm xung quanh.
Lý Độn cười ha hả nói:
- Dương Liệt, trình độ của ngươi không được rồi, xem ra cũng không khác gì tôi, cậu xem kỹ thuật tán gái của lão Dương cao siêu hơn cậu nhiều rồi, cậu…Haha!!
Không đợi Lý Độn nói xong, Dương Thần cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng anh ta.
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói nói lung tung.
Ánh mắt Dương Thần trầm xuống thản nhiên nói.
Dương Liệt hờ hững liếc Dương Thần một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt nói:
- Tuệ Nhi, anh không hiểu vì sao em không chịu chấp nhận anh. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, anh đã toàn tâm toàn ý theo đuổi em nhiều năm như vậy, nếu trước đây bởi tuổi còn nhỏ, em không chịu tiếp nhận anh, anh cũng không có gì để nói, nhưng bây giờ, chí ít em hãy cho anh một lý do.
Tuệ Lâm bĩu miệng nói:
- Em không thích là không thích, cần gì lý do.
Nhìn thấy Dương Liệt như vậy, Lâm Nhược Khê cũng không nhịn được, cũng bất chấp có thể khiến Quách Tuyết Hoa bất mãn, nói thẳng:
- Đây không phải việc mua bán, cậu từ bỏ đi, đừng lại trêu chọc Tuệ Lâm nữa.
Quách Tuyết Hoa trong lòng thở dài một tiếng, nói:
- Liệt Nhi, chị dâu con nói đúng đó, nếu Tuệ Lâm không bằng lòng, vậy thì thôi đi, hai đứa kỳ thực vẫn còn trẻ, bây giờ sự nghiệp nghệ thuật biểu diễn của Tuệ Lâm vừa mới thành công, nếu nói đến chuyện tình cảm có lẽ cũng không thích hợp.
Trong mắt Dương Liệt hiện lên một tia tà ác.
- Con thấy cũng không hẳn đâu.
Nói xong, Dương Liệt quay đầu nhìn phía Dương Thần, nói:
- Tuệ Nhi khăng khăng phản đối con như vậy, con nghĩ là trong lòng cô ấy đã có người khác rồi…
Ánh mắt này, khiến những người ở đây đều có thể phát giác được, mục tiêu ám chỉ là ai.
Tuệ Lâm thích Dương Thần!?
Tin tức này không thể không gây chấn động.
Dù sao Dương Thần vẫn là anh rể, Lâm Nhược Khê lại yêu thương Tuệ Lâm như vậy, nếu Tuệ Lâm thật sự yêu Dương Thần, vậy sẽ không ổn.
Thương tổn mà những người phụ nữ bên ngoài mang đến, làm sao so được với người thân cận nhất chứ!
Tuệ Lâm khuôn mặt đỏ bừng, vội lắc đầu nói:
- Không phải! Chị, chị đừng nghe hắn ta nói bừa! Em…em không có! Em căn bản không có thích ai! Em chỉ là không muốn chấp nhận người này mà thôi!
Tuệ Lâm há hốc mồm, cũng không nghĩ ra lời nào khác, chỉ lắp bắp phủ nhận.
Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra vài phần phức tạp, thậm chí có chút sợ hãi, quay đầu nhìn chồng vẫn đang trầm tĩnh.
- Được rồi, Tuệ Lâm, em hãy coi những lời của hắn ta là rác rưởi, cần gì phải quan tâm đến hắn ta.
Dương Thần nhíu mày nói.
- Hôm nay, tôi không muốn động thủ, nhưng nếu như cậu thật sự vội vã muốn đầu thai, đừng tưởng rằng mẹ ở đây, tôi không dám giết người.
- Dương Thần!
Quách Tuyết Hoa cả kinh, vội kêu lên:
- Con…Con sao có thể nói như vậy? Nó là em trai ruột của con mà!
Dương Tiệp Dư cũng lo lắng khuyên giải an ủi nói:
- Làm sao vậy, đang yên ổn tại sao lại nói chuyện đánh đánh giết giết, hai anh em các cháu đều đừng có kích động, vừa rồi không phải rấ tốt sao.
Lý Độn thì vẻ mặt hưng phấn, dường như nhìn thấy chuyện gì đặc biệt thú vị.
Dương Thần không trả lời, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, đã bày tỏ thái độ của hắn.
Viên Dã vô cùng sốt ruột, nhìn hai anh họ, đẩy đẩy cha ra khuyên nhủ.
Viên Hòa Vĩ vẻ mặt bất đắc dĩ, ông ta có thể tùy tiện nói sao? Nói thật, tuy ằng ông là con rể của Dương gia, là trưởng bối của hai người này, nhưng nói cho cùng vẫn là dựa vào Dương gia mới có thể ngồi trên ngôi đệ nhất gia tộc nhiều năm nay, củng cố giang sơn.
Vợ Dương Tiệp Dư không tỏ ra là đại tiểu thư của Dương gia, khắp nơi đều hạ thấp thân phận, đã là vô cùng tôn trọng ông rồi, ông còn đâu dám đi tranh đoạt quyền thừa kế của Dương gia.
Tuy rằng thực lực của Dương Thần tuyệt đối mạnh hơn Dương Liệt, nhưng bối cảnh Dương gia và Dương Công Minh, đâu có đơn giản như vậy, lão nhân cuối cùng quyết định như thế nào, vẫn không nói chắc, đặc biệt là quan hệ giữa Dương Phá Quân và Dương Thần không tốt.
Dương Liệt cười nhạo, tự mở hộp châu báu, để lộ ra đồ vật bên trong.
Đúng là một đôi nhẫn đôi bằng bạch kim.
Đôi nhẫn này tuy rằng không bằng kim cương quý giá, nhưng dù sao cũng không phải nhẫn kết hôn, đôi nhẫn đôi này nhìn tỉ lệ màu sắc cũng biết rất xa xỉ.
- Tuệ Nhi, đây là chiếc nhẫn anh tự mình đi chọn, nếu hôm nay em không chịu đeo nó, hãy nói ra lý do khiến ta khâm phục.
Dương Liệt lại lần nữa sáng quắc nói.
Tuệ Lâm bất lực ôm đầu, không nói một tiếng, tính cách của cô vốn thành thật đơn giản, cho dù tùy tiện nghĩ cách để lừa người là rất khó khăn.
- Vù!
Một ly thủy tinh trưc tiếp bay thẳng đến hộp châu báu trên tay Dương Liệt.
- Bịch!
Ly thủy tinh vỡ nát, Dương Liệt giơ tay chặn lại!
Dương Thần ném ra cái chén, trong mắt đã lộ rõ sát khí.
- Bây giờ cậu tự mình cút đi, hay là để tôi đem đầu của cậu ra bên ngoài.
Lần này, không khí có vẻ cứng lại, bất kỳ ai đều có thể cảm nhận được bóng ma từ trên người Dương Thần phát ra.
Dương Liệt cũng là hoàn toàn không sợ, nhếch miệng cười nói:
- Không cần vội, muốn tôi đi cũng không có gì…Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải xác nhận một chuyện…
Nói xong, Dương Liệt cúi người, nói với Tuệ Lâm:
- Tuệ Nhi, nếu bây giờ trước mặt mọi người, em thề, thật lòng nói một câu, em không thích Dương Thần, như vậy, anh tuyệt đối sẽ không ép em nữa.
Tiếng nói của Dương Liệt không lớn không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe rõ, tự nhiên, tất cả mọi người tập trung nhìn chằm chằm Tuệ Lâm, lắng tai nghe.