Nháy mắt, lại qua một ngày một đêm nữa, Jane vẫn chưa thoát khỏi Thiền định, nhưng toàn bộ linh khí của tầng hầm ngầm đã bị hấp thu triệt để, linh khí Chu Thiên cũng đang không ngừng bị hấp thu, Dương Thần càng ngày càng tin tưởng, Jane nếu thành công bước vào Hóa Thần, tuyệt đối là chuyện không hề kỳ quái, hơn nữa, tuy cũng là Hóa Thần, nhưng cũng chia thành đủ loại.
Vốn có cơ sở chân khí Tiên Thiên cực kỳ hùng mạnh, bước vào Hóa Thần hoàn toàn không giống bước vào Hóa Thần bình thường, chân khí Tiên Thiên chuyển hóa thành chân nguyên, uy lực lớn khác nhau.
Bên kia, các cô gái bước vào cảnh giới Tiên Thiên đều bắt đầu huấn luyện kỹ xảo chiến đấu của chính mình, không mong đợi có thể giết người, nhưng mong rằng có thể có năng lực tự bảo vệ mình mạnh mẽ hơn.
Dương Thần từng tổng hợp các loại điển tịch võ học của rất nhiều tông môn tại Đường Môn, sau khi phân tích sửa sang lại thành hàng loạt chiêu số, các chiêu số này không mấy hoa lệ nhưng rất hữu dụng.
Nhưng cơ sở võ học của các cô có hạn, cho nên khó tránh khỏi hao phí một ít thời gian.
Trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây.
Ở phía Tây, một tòa thành ở gần bờ biển, cát trắng dài đằng đẵng.
Ở trong này, Dương Thần hướng dẫn các cô gái tiến hành huấn luyện thực chiến, điều này kỳ thật cũng là bước chuẩn bị để tiến vào Hóa Thần kỳ.
Chiến đấu từ Hóa Thần Kỳ trở lên, tuy rằng pháp bảo, pháp thuật đều chiếm tỷ trọng lớn, nhưng nói trắng ra chính là giao thân xác công kích chuyển hóa thành hàng loạt chân nguyên công kích, như vậy chỉ cần học được những kỹ xảo chiến đấu này, chiến đấu Hóa Thần Kỳ cũng là kỹ xảo kéo dài mà thôi.
Quan trọng nhất là, Dương Thần muốn bồi dưỡng các cô có quan niệm chiến đấu, thủ đoạn là chết, người là sống, cao thủ thật sự hoàn toàn có thể mặc kệ thủ đoạn, làm sao có thể giết chết đối phương thì làm thế đó.
- Bảo bối An Tâm, em đánh quá mềm yếu rồi, em tiếp tục đánh như vậy sẽ bị Đường Uyển đánh vào trong biển đó.
- Tinh Tinh, em đừng cứ luôn áp chế Thiến Ny, em thử phòng thủ trước, rồi lại tìm cơ hội phản kích…
Dương Thần giảng giải hướng dẫn từng điểm, các cô gái đều cực kỳ nghiêm túc.
Thái Ngưng và Sắc Vi cũng ở bên cạnh giúp đỡ, đều là tu vi cảnh giới Tiên Thiên, kỳ thật năng lực học tập lên rất nhanh, cũng không khó dạy.
Khiến Dương Thần có chút không ngờ chính là, lĩnh ngộ đối với chiến đấu của Lưu Minh Ngọc vô cùng xuất chúng. Thái Nghiên vốn có chân khí Tiên Thiên thời kỳ cuối, lại tinh thông kỹ xảo chiến đấu, nhưng Lưu Minh Ngọc đối chiến với Thái Nghiên lại không rơi xuống hạ phong, dựa vào võ học Dương Thần chỉ đạo, cô đánh ngang với Thái Nghiên.
- Ông xã, anh có phát hiện ra không, Minh Ngọc dường như rất am hiểu mượn lực đẩy lực, lấy nhu thắng cương, điều này có liên quan đến nội dung võ học Thái Cực anh truyền thụ cho, nhưng Minh Ngọc lại sử dụng rất tốt. Nghiên Nghiên tính tình nóng nảy, xuống tay tinh chuẩn, tốc độ khá nhanh nhưng lại không làm được gì Minh Ngọc.
Thái Ngưng có chút kinh ngạc.
Dương Thần hài lòng nói:
- Tính tình Minh Ngọc tương đối giống em, như so sánh với em, Minh Ngọc cang có tấm long bình pham hơn, tuy ngộ tính cô ấy bình thường, nhưng bởi vì có cái gọi là ‘không cầu mà được’. Cô không cầu cái gì tốt nhất, cũng không chấp nhất tranh đoạt cái gì, không nóng không vội, tâm tính ôn hòa của cô như vậy, nếu để cô ấy đột phá tiến vào Hóa Thần Kỳ, chỉ sợ tương lai sẽ không thể lường được.
Nhìn Thái Nghiên bị Lưu Minh Ngọc bình tĩnh chỉnh tới mức có chút nổi trận lôi đình, Dương Thần không khỏi cười ha ha.
Người phụ nữ của mình có thể có triển vọng tu luyện xuất sắc, Dương Thần đương nhiên vui mừng, bởi vì điều này càng nắm chắc được an toàn hơn.
Đúng lúc các cô hết sức chăm chú luyện tập, trên bầu trời phiêu nhiên rơi xuống một đạo ánh sáng màu trắng tư phía Bắc.
Dương Thần cùng Sắc Vi, Thái Ngưng đều sớm phát hiện ra, có chút kinh ngạc nhìn sang.
Một thân váy áo màu trắng uốn lượn giống như lãng thượng tiên tử, người con gái tóc đen bay lên đó chính là Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm càng ngày càng có khí chất của ngôi sao lớn, mà tiên khí không vương bụi trần kia cũng làm cho cô giống như đóa hoa sen nổi trên mặt nước.
- Tuệ Lâm, sao em lại tới đây?
Dương Thần trêu ghẹo nói:
- Thiên Hậu quốc tế giá lâm, anh phải sắp xếp người nghênh đón mới được.
Tuệ Lâm cười dài, hơi ngượng ngùng chào hỏi mọi người nói:
- Dương đại ca, anh đừng chê cười em, em chỉ là một ca sĩ thôi, sao anh cũng nói em kỳ lạ giống đám người kia vậy.
Vừa phát hành album mới, sự nghiệp của Tuệ Lâm hot như lửa, vốn là tháng 2, 3 có tuần lưu diễn quốc tế, vừa lúc đến lễ phát hành trang phục thu đông của Milan phải đến Italy tham gia vài buổi biểu diễn thời trang quốc tế.
Biết Dương Thần và mọi người ở trên đảo, Tuệ Lâm liền tìm tới, dựa vào thần thức tìm tòi liền đến được nơi này.
- Tuệ Lâm, hiện giờ em là con cưng của truyền thông thế giới, lại chạy đến đây chơi trò mất tích như vậy, em không sợ các nhân viên khác phát điên sao?
An Tâm cười khanh khách nói.
Tuệ Lâm mỉm cười nói:
- Trước kia em quả thật rất để ý những chuyện đó, nhưng không biết vì sao, sau khi bước vào Hóa Thần Kỳ, cảm thấy những thứ đó đều là chuyện nhỏ, cũng không muốn quan tâm nhiều đến cảm xúc của những nhân viên đó.
- Em nói với bọn họ em muốn một mình ra ngoài một ngày, bọn họ trấn an truyền thông như nào là chuyện của bọn họ, kết quả như nào đều không sao cả.
- Đó là bởi vì anh mắt của em thay đổi, Hóa Thần Kỳ trở lên, thật sự siêu phàm thoát tục, dĩ nhiên là xem người chốn hồng trần bằng tầm mắt không giống nhau, bằng không sẽ không có nhiều tu sĩ cam tâm tình nguyện tiến vào trong Hồng Mông như vậy. Bởi vì đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói, sức hấp dẫn của thế tục đã cực kỳ thấp.
Dương Thần nói:
- Nếu không phải em thích âm luật ca hát, chỉ sợ sớm đã rời khỏi giới nghệ sĩ rồi.
Tuệ Lâm hiểu được gật đầu:
- Đúng vậy, hiện tại em cảm thấy có hứng thú với âm luật và ca hát thôi, tiết mục gì cũng không muốn tham gia, thăm hỏi kiểu gì cũng không muốn nói.
- Tới vừa đúng lúc, Tuệ Lâm, đánh một trận với chị?
Sắc Vi lúc này tiến lên nói:
- Em cũng đến Hóa Thần trung kỳ đúng không, xem ra chân nguyên cũng không tầm thường, chưa từng đánh với em, so chiêu với Ngưng Nhi đã chán rồi, đánh với ông xã lại hoàn toàn bị áp chế, tìm đối thủ cũng khó khăn.
Tuệ Lâm có chút chần chừ, nhưng nhìn nhìn Dương Thần, lại thấy bộ dạng rất cổ vũ thì liền đáp ứng.
Tuệ Lâm từ nhỏ đã đi theo bà nội là Vân Miểu tu luyện ở Thục Sơn, kỳ thật công phu không tầm thường, nhưng cô không thích tranh đấu, bình thường đều ôn nhu im lặng.
Các cô gái đều ngừng lại, có chút hăng hái nhìn Tuệ Lâm và Sắc Vi bay lên trời, bay đến khoảng không trên mặt biển, giằng co ở đó.
- Một thân công phu của em xuất từ Thục Sơn, thói quen dùng kiếm, tuy nhiên không phải pháp bảo, chỉ là kiếm bình thường, nếu chị Sắc Vi muốn dùng pháp bảo thì sẽ không công bằng.
Tuệ Lâm nói.
Cô tuy rằng có được Phượng linh cầm từ chỗ Dương Thần, nhưng cô cũng không lấy thứ đó làm vũ khí, một là không am hiểu, hai cũng là muốn giữ làm vật đính ước.
Dương Thần ở bên cạnh nghe xong, suy nghĩ về sau phải luyện chế một ít pháp bảo cho các cô mới được, tuy rằng trong tay có Huyền thủy, nhưng là giành được, tạm thời không thích hợp để Tuệ Lâm dùng. Chỉ tiếc, bản thân lúc này không biết luyện chế pháp bảo như nào, nguyên liệu thì ở chỗ Trùng đại sư chiếm được có một đống, còn cả long cốt long huyết… và rất nhiều thứ khác.
- Yên tâm đi, chị cũng không dùng pháp bảo, chỉ dùng pháp thuật lĩnh ngộ trong ‘Vũ lạc chi đạo’.
Sắc Vi thoải mái cười nói.
- Vậy thì được, em không khách khí nữa.
Tuệ Lâm nói xong, lấy ra trường kiếm Liễu Diệp trong giới chỉ của cô, phi thân tấn công về phía Sắc Vi!
Bàn tay trắng nõn của Sắc Vi lắc một cái, một đoàn thủy linh ngưng kết lại hình thành ra xiềng xích uốn lượn, quấn chặt lấy thân kiếm đang xoay tròn của Tuệ Lâm, làm trì hoãn lại thân hình của Tuệ Lâm.
Trên trường kiếm của Tuệ Lâm phát ra kiếm khí sắc bén hình xoắn ốc đánh nát thủy linh đó, bỗng nhiên tiến về phía trước.
Sắc Vi không nhanh không chậm rút lui, gọi ra hàng loạt thủy linh ngưng tụ giữa không trung, hình thành thành những bông tuyết rậm rạp, cuồng phong mạnh của những bông tuyết thổi quét về phía Tuệ Lâm.
- Tinh vân kiếm pháp!
Tuệ Lâm linh động di chuyển, trường kiếm rơi ra một mảnh chân nguyên, hình thành mây mu mênh mông muôn hồng nghìn tía, vô số chân nguyên màu ngọc lưu ly hóa thành kiếm khí, bắn về phía cuồng phong bông tuyết kia!
Tinh vân kiếm khí va chạm với bông tuyết, trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ vang dày đặc như tiếng sấm sét.
Vân Miểu sư thái khi ở cảnh giới Tiên Thiên cũng đã thi triển qua Tinh vân kiếm pháp, nhưng so sánh với Tuệ Lâm ở Hóa Thần Kỳ, uy lực chính là cách biệt một trời một vực.
Sắc Vi thuần thục ngưng tụ thủy linh lại thành lá chắn đón đỡ bên ngoài kiếm khí, lại khống chế được miếng băng lăng lớn, từ bốn phương tám hướng tấn công về phía Tuệ Lâm.
Nhưng kiếm khí của Tuệ Lâm giống như tường thành dày đặc, bảo vệ toàn thân, kiếm hoa rơi ra từng mảnh bóng kiếm, đấu với Sắc Vi khó hòa giải.
Qua nửa chén trà, Tuệ Lâm ngưng tụ lại một đạo kiếm cương, che chở quanh thân, xuyên qua huyền thủy dày đặc bổ ra mấy đạo băng lăng, đánh thẳng về phía lá chắn nước của Sắc Vi!
Ầm!
Lá chắn nước không chịu được lực xé rách sắc bén của kiếm cương, cuối cùng tán loạn, Sắc Vi thở nhẹ một tiếng, bay ngược về sau hơn 10m.
Tuệ Lâm cũng không vội vàng đuổi theo, cuộc đọ sức này, thắng bại đã phân.
- Xuất gia giữa chừng quả nhiên không sánh bằng tu luyện từ nhỏ, chị thua.
Sắc Vi có chút bất đắc dĩ, Tuệ Lâm không ngờ còn mạnh hơn Thái Ngưng một phần.
- Cũng không phải.
Dương Thần ở dưới mặt đất giải thích nói:
- Bảo bối Sắc Vi, ‘đạo’ của em là ngộ đạo từ trong mưa, vốn là một loại đạo vô lượng, am hiểu chính là thế công che trời phủ đất.
- Tuệ Lâm dùng là kiếm pháp Thục Sơn, cô ấy am hiểu sức mạnh ngưng tụ để công kích của mình, kiếm là một loại vũ khí công thủ cân bằng, kiếm pháp cũng như vậy. Cho nên, em thua cũng là chuyện bình thường…
Đúng lúc Dương Thần còn muốn nói gì nữa, mặt đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía tòa thành, ngạc nhiên nói:
- Jane… đột phá?