Mặc dù không nhìn thấy cái dáng đằng sau của kẻ đeo mặt nạ, nhưng có thể biết chắc rằng, đám nguyên khí màu đen giống như những mũi tên nhọn này, khiến cho gã phải chịu áp lực không nhỏ!
Toàn bộ huyệt đạo trong người Dương Thần đều đã bị phong tỏa, tinh thần và sức khỏe đều suy yếu, huyệt đan điền giống như một cục bùn, không hề có chút sức lực nào, giống như đã bị phế đi toàn bộ võ công vậy.
Hắn đã như vậy rồi, căn bản là không thể cảm nhận được thứ nguyên khí gì đang chiếu vào người mình, cũng không thể biết được loại võ công của đối phương.
Chỉ cảm thấy, một khoảng không khí tối tăm bức bối, đang bao phủ xung quanh...
- Thần thánh phương nào! Võ công lại cao siêu như vậy, đang nhẽ không nên sợ hãi, mà phải hiên ngang xuất hiện mới đúng chứ!
Kẻ đeo mặt nạ thấp giọng hỏi.
Màn đêm hư không, vọng đến tiếng cười sằng sặc, giống như tiếng cười của ma quỷ vậy.
- Ngươi biết ngươi không thể làm gì được ta mà, ta cũng không cần phải động thủ với ngươi, mau rời khỏi đây đi, tránh thu hút sự chú ý của các thần khác, ngươi thấy sao?
Kẻ đeo mặt nạ toàn thân run rẩy, chắc chắn là đang rất tức giận, nhưng hầu như cũng không dám làm gì kẻ thù thần bí đang đứng trước mặt mình.
Mặc dù nói không cảm thấy mình sẽ thua, nhưng vạn nhất mà không đối phó được với các thần, thì không thể bù đắp được thất bại rồi.
- Hừ, coi như người mạng lớn!
Kẻ đeo mặt nạ sau khi nhìn Dương Thần cười nhạt một tiếng, tuy không cam lòng, nhưng cũng đành biến mất trong đêm tối mịt mùng!
Sau khi kẻ đeo mặt nạ rời đi được mấy giây, thì đám nguyên khí cổ quái kia cũng nhanh chóng biến mất.
Dương Thần biết rằng, cả hai người đó, đều đã rời đi...
Dương Thần như lọt vào trong một đám sương mù, không biết người làm mình bị thương, càng không biết người đã cứu mình là ai!
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, người vừa mới cứu mình, cũng không phải là người thành tâm cứu mình, chỉ là xuất phát từ mục đích gì đó nên mới giữ lại cái mạng này của mình, không thì cũng đã chẳng để mình nằm ở đây.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều chạy tới trước mặt hắn, gục xuống luôn bên cạnh Dương Thần.
Lưu Minh Ngọc ôm lấy Dương Thần, xốc người hắn lên dựa vào người mình, giơ tay vuốt lấy khuôn mặt tái nhợt của Dương Thần, nước mắt tuôn trào.
- Anh... anh làm sao vậy, anh nói gì đi chứ! Anh đừng có dọa em!
Dương Thần cố gắng khôi phục lại chút khí lực, giơ tay ra, lau nước mắt đang chảy trên khuôn mặt của Lưu Minh Ngọc.
- Khóc cái gì... người đàn ông của em vẫn chưa chết mà...
Lưu Minh Ngọc ôm chặt lấy Dương Thần
- Anh bị sao vậy, anh không được xảy ra chuyện gì đâu đấy... anh như thế này em rất sợ...
Chưa từng nhìn thấy vẻ tiều tụy của Dương Thần như thế này bao giờ, cô khó có thể giữ được bình tĩnh, chuyện này giống như mọi thứ đang dần sụp đổ vậy, một cảm giác bất an, đau khổ đang lởn vởn trong lòng cô.
Dương Thần thở dài nói:
- Anh cảm thấy... hình như là bị trúng độc rồi, nguyên khí và đầu óc đều nặng trình trịch, không thể nào vận công được... chắc chết, chắc anh đã trúng phải “bách độc bất xâm”.
Tiêu Chỉ Tình đứng bên cạnh trợn mắt nhìn, lo lắng hỏi:
- Có phải anh trúng phải tuyệt chiêu gì rồi không? Ông ta đã làm gì với anh?
Dương Thần nhớ lại nói:
- Hình như... là cái gì... gọi là “Tử điệp huyễn la” thì phải...
- Á...
Tiêu Chỉ Tình hai mắt trợn ngược, che cái miệng nhỏ nhắn lại, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Dương Thần nhíu mày,
- Cô... có phải cô biết cái này đúng không...
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ngơ nhìn Dương Thần, đôi mắt tràn ngập sự khó tin và đau xót...
...
Bắc Cực, nơi gần tòa nhà nguy nga tráng lệ được xây bằng băng tuyết.
Sau mùa thu, ở vùng phụ cận của Bắc Cực, bắt đầu bước vào tiết cực đêm (sáu tháng tối, sáu tháng sáng)
Lúc này, những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu lóe sáng, soi sáng cả dòng sông băng, một bóng hình xinh đẹp lướt qua đây.
Một người mặc một bộ quần áo gió màu đen, trên những tảng băng lạnh buốt, lộ ra những hạt tuyết trắng muốt, dường như ánh trăng, ánh sao đang soi theo bước chân người bước vậy!
Mái tóc đen dài như thác nước, tung bay trong gió, giống như đã chạm đến mặt băng lạnh giá rồi vậy.
Người phụ nữ này hình như đang đứng ngóng cái gì đó, đang suy nghĩ về cái gì đó, nhưng trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy lại không hề có chút cảm xúc nào.
Một bóng hình cao lớn mặc áo choàng đen, đã xuất hiện cách người phụ nữ này khoảng mười mét từ lúc nào.
Người mặc áo choàng đen hạ mũ xuống, nhưng khi chiếc mũ hạ xuống lại lộ ra một chiếc mặt nạ bằng sắt mạ vàng!
Tiếng cười sằng sặc quái dị truyền đến, kẻ mặt sắt cười với người phụ nữ đó rồi nói:
- Tên Dương Thần kia, thực lực quá kém, cô cho rằng hắn và người mà cô tiên đoán là cùng một người chứ?
Athena vẫn chưa xoay người lại, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, thản nhiên nói:
- Chưa chết sao?
Kẻ mặt nạ sắt không coi ra gì nói:
- Tên tiểu tử đó không ngốc chút nào, ông đây dở chút thủ đoạn, hắn biết mình không thể chống lại được, nên co giò chạy mất, tên Dương Thần đó chắc chắn đã bị thương, nhưng cơ thể hắn có “vãng niệm hợp sinh kinh” hộ thể, nên chắc không thể chết được.
- Không chết... là được rồi,
Athena lẩm bẩm,
- Thuật tiên đoán của tôi, chắc chắn là sẽ không có sai sót gì, chỉ là tương lai... cũng cần phải động chân động tay một chút, mới có thể có thời gian đến tương lai được.
Tên mặt sắt hừ lạnh,
- Tôi nghe“Vương” nói rồi, thuật tiên đoán của cô có thất bại, thì là do chính cô tạo nên mà thôi, sao cô không nói, là tự mình hủy hoại đi tài năng của mình?
- Láo xược!
Athena hét lên một tiếng, cái thần uy đáng sợ đó được bột phát lên tới đỉnh!
- Rầm rầm đoàng...
Cách đó hơn mười dặm, vẫn còn bị chấn động bởi thần uy, dòng sông băng bỗng nhiên vỡ toác ra, Athena giống như một viên đạn ở trung tâm, ầm ầm phá hủy!
Tên mặt sắt đứng cách đó hơn mười mét, vô cùng kinh hoàng trong nháy mắt đã nằm phục xuống đất, không còn chút sức lực nào hết.
Tên mặt sắt sợ hãi đến cực điểm, vội vàng đổi giọng cầu xin:
- Tiểu nhân... tiểu nhân biết lỗi rồi... đại nhân tha mạng!!
Trước đây gã ta cũng chưa tận mắt thấy được thủ đoạn của Athena, không ngờ sức mạnh của vị nữ thần này lại lớn như vậy, khiến cho mình không còn sức mà chống đỡ!
Tuy rằng nói là nỗi sợ hãi khiến cho mình không thể phát sinh ra nội lực để chống đỡ, nhưng cũng có thể thấy được, nếu như thực sự phải động thủ, thì e rằng chẳng cần Athena phải tung ra mấy chiêu, đã có thể giết mình một cách nhanh gọn không còn dấu vết rồi!
Athena thu lại sức mạnh của mình, nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi, giống như nước thủy chiều rút xuống vậy.
- Hừ, phải biết rõ mình là cái gì đi! “Vương” của các người cũng không thể nào thắng nổi ta đâu, nếu ngươi còn dám đứng trước mặt ta luyên thuyên một lần nữa, thì ta sẽ biến người thành một đống tro bụi đấy!
Tên mặt sắt gập người nhận lỗi,
- Tiểu nhân ngu dốt! Ngu xuẩn!!
Athena quay người lại hờ hững nói:
- Đứng lên đi, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi, là thay ta, lần theo dấu vết của các thần tộc ở khắp nơi trên thế giới, còn nữa, phải nắm được tình hình phòng thí nghiệm ở Bắc Cực, tình hình nghiên cứu đá thần ngươi cũng phải nắm được, ngươi mà không nghe lệnh ta, thì đừng trách ta hạ thủ không nương tình.
Tên mặt sắt kinh hồn ngẩng đầu lên:
- Đại nhân, tiêu nhân có chút thắc mắc, ngoài đại nhân ra, tiểu nhân cũng đã được gặp người canh giữ núi Apollo là Poseidon, cung là người của hội Hồng Mông, là địch thủ mấy đời của gia tộc đã mai danh ẩn tích, Ares và Venus kia thì, không bằng một người đang ở kỳ hóa thần.
- Tại sao đại nhân lại còn phải hao tâm tổn sức sử dụng sức mạnh của thần thạch, để làm sống lại những vị thần bình thường đó, e rằng có sống lại rồi thì cũng không thể dùng được a.
Athena cười nhạt,
- Không phải ngươi muốn nói, thần tộc kỳ thực ngoài ta với s ra, thì những người còn lại đều là đồ bỏ đi?
Tên mặt sắt không nói gì, nhưng quả thực là hắn nghĩ như vậy, nếu như không phải vì sợ sự tồn tại của Athena thì những cao thủ ở kỳ Độ Kiếp của Hoa Hạ, đã sớm vơ vét hết những kỳ châu dị bảo, làm gì có chuyện để cho Dương Thần đến Australia tìm dược liệu luyện đan dược như vậy chứ.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng, bọn ta bây giờ là thực lực thực sự của bọn ta sao? Vậy thì đúng là quá buồn cười rồi,
Athena khinh bỉ nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, bọn ta bây giờ chỉ mới sử dụng đến chút sức mạnh cơ bản thôi, so với sức mạnh chiến đấu thực sự của ta thì còn chưa dùng đến bốn phần, thực ra những thần khác, vốn dĩ không mạnh bằng ta và Zues, nên sức mạnh giữ lại được chắc cũng chỉ được hai, ba phần thôi.
- Cái gì!?
Tên mặt sắt kinh ngạc hét lên một tiếng, các thần chỉ giữ lại được hai ba phần sức mạnh sao?
Athena quay đầu lại, nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp:
- Sao, ngươi không tin phải không?
- Uhm... không... không phải.
Tên mặt sắt vội vàng lắc đâu,
- Đại nhân đã nói như vậy, thì đương nhiên chuyện đấy là thật rồi.
Athena coi như chẳng đáng gì nói:
- Ngươi không tin cũng không sao, dù sao kể từ sau khi chúng ta đến trái đất, sức mạnh cũng không ngừng giảm sút, đến ngày hôm nay thì đã giảm sút đến mức nghiêm trọng rồi.
- Đó là sự xỉ nhục đối với thần tộc, cũng là nỗi đau đối với thần tộc, không ai muốn nhắc đến điều này, chỉ buồn cười ở chỗ, đám người luyện võ của Hoa Hạ lại tưởng rằng sức mạnh của chúng ta chỉ có thế.
- Nhưng... cũng không lâu nữa đâu, đợi đến khi ta làm xong cái đó... thần tộc sẽ hưng thịnh trở lại, ngày đó sắp đến rồi...