Lần này đối với Lạc Tiêu Tiêu, bởi vì tư tưởng của cô gái này-----Thật là ngựa thần lướt gió tung mây!
- Tại sao tôi lại cầu hôn với cô!?
Dương Thần dài mặt ra, dở khóc dở cười.
Lạc Tiêu Tiêu phình miệng, một bàn tay trắng nõn nắm lấy sợi tóc của mình, ngượng ngịu nói:
- Anh chắc chắn sẽ không đánh lại ba của em… Cha của em là… Ai da, dù sao trong thiên hạ ngoại trừ một người, không ai có thể là đối thủ của cha em, nhưng anh không phải là người đó, vì vậy anh nhất định thua rồi… Vì vậy… Vì vậy đồng nghĩa với anh định cầu hôn em rồi…
Ngay cả vú Vương cũng đều sợ hãi đến ngây người!
Ngoại trừ cảm giác hoàn toàn choáng váng ra, trong lòng Dương Thần mơ hồ nghĩ đến một cái gì đó, nhưng không nắm bắt được, cũng thật sự đau đầu đối với cô gái này, không muốn chờ đợi nhiều.
- Nếu đã như vậy, đến lúc đó hãy để bố cô đến đây đi, chúng tôi đi trước.
Lạc Tiêu Tiêu vừa mới gật đầu, lại cầm lấy cánh tay Dương Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hãy nói chuyện yêu đương trước được không? Bố của em lâu rồi chưa đến thăm em, không biết khi nào mới đến đây.
- Không được, đánh nhau trước rồi nói sau.
Đánh nhau? Không nói đến chuyện tìm hay không tìm thấy, ông đây mới không có hứng thú đánh nhau!
Dương Thần thầm nghĩ.
Lạc Tiêu Tiêu bĩu miệng nói:
- Được rồi… Vậy anh phải nói cho em biết địa chỉ nhà anh chứ.
Dương Thần buột miệng nói ra một địa chỉ, tất nhiên đó là địa chỉ nhà người khác.
Lạc Tiêu Tiêu rất cẩn thận lấy điện thoại ra ghi lại, sau đó, lại nói:
- Hãy để lại số điện thoại đi. Gọi điện là được rồi.
Dương Thần không còn cách nào, đành phải đưa số điện thoại cho cô, tất nhiên, nghe hay không nghe điện thoại là một chuyện khác.
Mặc dù nói rằng cô bé này rất phiền, nhưng lại rất đơn giản, nói cái gì cô đều tin cả, đợi sau khi ghi lại xong, liền vui vẻ vẫy tay chào hai người.
- See you! Lần sau gặp mặt sẽ hôn anh đó, hãy nhớ nghe điện thoại của em!
Lạc Tiêu Tiêu cười ngọt ngào nói.
Dương Thần đưa vú Vương rời đi cứ như đang chạy nạn.
Trên đường bước ra khỏi cửa hàng, hai người đều cảm thấy giống như một giấc mơ, không ngờ đi dạo tùy ý ở cửa hàng, lại có thể “Gặp được người đẹp”.
- Chuyện này nói cho tiểu thư nghe, nhất định sẽ rất khôi hài.
Vú Vương không khỏi buồn cười nói.
Dương Thần lắc đầu:
- Thôi đi, về chuyện cô bé đó, vẫn nên ít nhắc đến sẽ tốt hơn.
Vú Vương lộ ra sắc mặt hoàn toàn đồng ý, nhưng ánh mắt này lại khiến Dương Thần cảm thấy mặt mình nóng lên.
Đợi chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng, Dương Thần để cho vú Vương chờ một lát, lập tức, chạy vào một cửa hàng gần nhất.
Vú Vương trông thấy hành động như vậy của Dương Thần, có chút nghi hoặc…
Do kẹt xe, gần một tiếng mới về được đến nhà, Quách Tuyết Hoa đã chuẩn bị xong bữa tối, Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và Trinh Tú đang xem phim Hàn.
Nhìn thấy Dương Thần mang một hộp giày to vào nhà, Lâm Nhược Khê dường như sớm đã đoán trước, cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Trinh Tú và Tuệ Lâm đều rất tò mò.
- Vú Vương, đem đi đâu vậy?
Dương Thần đang bê hộp giày xếp cao cao hỏi.
Vú Vương cũng không khách sáo, chỉ huy:
- Đặt vào phòng của tôi đi, tôi sẽ sửa sang lại một chút.
Dương Thần cũng không rảnh rỗi phản ứng lại mấy người phụ nữ, thận trọng, chắc chắn bê một đống giày đi lên lầu.
Lâm Nhược Khê đi lên trước, nhìn thầy nét mặt vú Vương vô cùng hài lòng, thấp giọng cười nói:
- Vú Vương, kẻ khuân vác này cũng không tệ lắm chứ.
Biết là câu nói đùa, vú Vương cũng nói theo:
- Đúng đó, đó đều là con mắt nhìn người rất tốt của tiểu thư.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười cười, trong mắt có chút u sầu:
- Vú Vương… Thật ra nếu vú muốn, con có thể phát động các phương tiện truyền thông giúp vú tìm xem.
Vú Vương khẽ lắc đầu:
- Thôi mà, đã gần được hai mươi năm rồi, tôi đã sớm không mong đợi điều đó rồi.
Lúc này, Trinh Tú bước lên, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười duyên hỏi:
- Vú Vương, đó là giày sao? Cho ai đi vậy?
Lâm Nhược Khê xoay người laj nhéo vào mũi ngọc của cô bé, nói:
- Đừng nghĩ nữa, đó là giày mà vú Vương thu thập được, không cho bất kì ai đi.
- Ồ?
Trinh Tú thè lưỡi ra.
- Vẫn còn chưa biết vú Vương thích thu thập giày đó, lúc rảnh có thể xem được chứ?
Vú Vương cười khẽ gật đầu, trong mắt có chút thổn thức than thở, từ tận chỗ sâu thẳm nhất, dường như có chút hoài niệm về cuộc bể dâu.
Lúc này, Dương Thần bước ra từ phòng phía trên lầu của vú Vương, sắc mặt có chút kỳ dị.
Đi xuống lầu, nhìn vú Vương, hắn cười nói:
- Không ngờ…Vú Vương thu thập nhiều giày đến như vậy.
Bởi vì trước đây cũng chưa từng vào phòng của vú Vương, nghĩ tới vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng đó, Dương Thần không khỏi hiểu ra được điều gì đó.
Vú Vương thản nhiên cười nói:
- Đều là những thứ nhỏ, nhờ hồng phúc của tiểu thư, ở trong ngôi nhà lớn, để một vài thứ nhỏ bé sẽ không quá lạnh lẽo.
Dương Thần khẽ gật đầu, không bình luận gì nhiều, xoay người nói với Trinh Tú:
- Tiểu thư Từ Trinh Tú, anh có thứ tặng cho em.
Trinh Tú đang định chạy vào bếp để giúp Quách Tuyết Hoa một tay, vừa nghe thấy, bồn chồn nói:
- Dương đại ca, anh mua giày cho em sao?
Dương Thần cười khẽ:
- Anh làm sao biết được em thích giày gì.
- Thế là cái gì vậy?
Trinh Tú bĩu miệng nói:
- Chắc không phải là văn phòng phẩm gì đó chứ, tặng em để dùng cho học đại học, em không phải là trẻ con, nên không cần đâu.
Vẻ mặt Dương Thần thể hiện sự cứng rắn:
- Anh lại thưởng thức kém cỏi như vậy sao?
- Dạ.
Trinh Tú gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Điều này lại khiến Lâm Nhược Khê và vú Vương ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Dương Thần thở dài, bước ra ngoài nhà, từ trong xe lấy ra gói quà vừa mới mua ở ngoài cửa hàng về, trở lại đại sảnh, đưa ra trước mặt Trinh Tú.
Không chỉ có Trinh Tú, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm cũng đều đờ đẫn một lát.
Vú Vương sớm đã biết được, trong ánh mắt lộ ra chút hiền dịu.
Đây là một bó hoa bách hợp trắng thuần khiết, dùng dải tơ màu đỏ buộc lại, hương thơm bốn phía.
- Tặng em?
Trinh Tú ngơ ngác hỏi.
Dương Thần gật đầu
- Viên Dã tặng hoa hồng cho Đường Đường đã thi đỗ đại học, Trinh Tú trong gia đình ta đương nhiên phải có hoa mới được, tuy nhiên hoa hồng màu hồng không thể tặng được, anh liền tặng hoa bách hợp, dù sao cũng đại diện cho sự chúc phúc, cũng coi như chào đón việc tốt đẹp đã thi đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Trinh Tú hoàn toàn không nghĩ rằng Dương Thần đột nhiên lại nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến ánh mắt thất lạc của mình bị Dương Thần để ý đến, Trinh Tú cảm thấy tình cảm ngọt ngào và sự chua xót, dấy lên ở trong lòng, khó có thể tự kiềm chế được vành mắt đang ươn ướt vì mếu máo.
Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đều có chút cảm động, tự nhiên cảm thấy Dương Thần tặng hoa cho Trinh Tú có cái gì không đúng.
Lâm Nhược Khê mặc dù có chút nghen tị, tên này không ngờ không tiện tay mua tặng mình một bó hoa, bản thân mình có thể cầm hoa hồng, nhưng Dương Thần lại quan tâm đến Trinh Tú như vậy, lại khiến cô thấy hài lòng.
Trinh Tú nghẹn ngào nhận hoa, nhưng không thể nói được nên lời.
- Ai dà, anh biết em sẽ khóc, vì vậy vừa rồi khi đi ra khỏi cửa hàng anh đã mua cái này.
Dương Thần lấy từ túi
quần ra chiếc khăn tay, nói:
- Mặc dù trong nhà có, nhưng coi như trọn vẹn món quà của anh.
Hành động này khiến Trinh Tú muốn khóc cũng muốn cười, cười giận nói một câu:
- Đồ đểu.
Không chút khách sáo nhận lấy khăn tay, lấy ra rồi lau.
Một không khí ấm áp tràn ngập trong cái gia đình bình thường này, khi Quách Tuyết Hoa làm xong bữa tối, hương thơm bay khắp nhà ăn, toàn gia đình cùng ngồi xuống dùng bữa tối.
Nghe được chuyện Dương Thần tặng hoa cho Trinh Tú, Quách Tuyết Hoa hài lòng cười nói:
- Còn nhớ thời gian trước khi vừa mới gặp Dương Thần, vẫn là người xem ra rất điềm đạm, nhưng lại có trái tim lạnh lùng như đá, đến bây giờ, lại trở thành người đàn ông sâu sắc rồi.
Khuôn mặt của Dương Thần đỏ lên:
- Mẹ, con vốn là người đàn ông mà.
Quách Tuyết Hoa lườm hắn một cái:
- Ngày mai mẹ phải đi rồi, con phải chăm sóc Nhược Khê và các em, nhà này chỉ có con là đàn ông, cần gánh vác trách nhiệm, còn nữa, buổi trình diễn ca nhạc của Tuệ Lâm sẽ kết thúc, hãy nhanh chóng về Yến Kinh đi, mẹ và ông nội đều đang đợi hai con đó.
Con là Trưởng tôn của Dương gia, hơn nữa hiện tại Liệt nhi lại như vậy, phỏng đoán ông nội con chắc chắn sẽ giao Dương gia vào tay con, lúc đầu chưa giao vị trí chủ gia đình cho bố con, là bởi vì tính tình và chức quan của ông ấy, đều không đủ để đảm nhiệm được.
Hiện nay, con trở thành sự lựa chọn duy nhất, nhưng phải thuyết phục mọi người, còn cần không ít những trắc trở, hơn nữa không nói đến nền móng của con ở Hoa Hạ không sâu, dù sao những gia tộc phụ thuộc nhỏ ở dưới Dương gia, đều xuất thân từ quân đội, không có tính quyết đoán, vẫn khó thuyết phục được mọi người.
Dương Thần không quan tâm đến những câu nói sau, chỉ có điều không thể không hỏi:
- Ngày mai mẹ sẽ đi?
Sắc mặt Quách Tuyết Hoa buồn bã nói:
- Đúng vậy, ngày mai sẽ đi, vé máy bay mẹ đã đặt xong rồi, sáng mai cấp dưới sẽ đến đón mẹ, các con không cần tiễn đâu, mẹ sợ đến lúc đó lại rơi lệ lại rửa trôi mất đồ trang điểm, có biết không?
Không khí lập tức chùng xuống.
Dương Thần hít một hơi sâu, cười nói:
- Biết rồi, dù sao một thời gian sẽ gặp nhau, mẹ xin hãy bảo trọng.
Quách Tuyết Hoa cười khẽ gật đầu, lại nói với Lâm Nhược Khê với vẻ mặt không muốn rời xa:
- Nhược Khê à, nếu Dương Thần làm chuyện gì xấu, con hãy gọi điện cho mẹ, không thể vì nó là trụ cột cái gì ở nhà này, mà mặc kệ nó, biết không?
Lâm Nhược Khê gượng gạo cười, gật đầu đồng ý.
Đây là bữa tối cuối cùng mọi người cùng ở với nhau, mặc dù thịnh soạn khác thường, nhưng khẩu vị của mọi người không được tốt.
Vô tri vô giác, buổi sáng ngày thứ hai cũng qua đi, khi Dương Thần xuống lầu ăn sáng, bữa điểm tâm được chuẩn bị chỉ còn dành cho vú Vương và Trinh Tú.
Bỗng nhiên hình dáng hàng ngày vẫn được gặp, một bóng hình vẫn luôn gọi tên mình, nhắc mình mau chóng ăn cơm, liền biến mất như vậy.
Dương Thần rất buồn bực, tại sao tối qua mình lại không mất ngủ?
Đúng rồi, bởi vì bà ấy nói, vài hôm nữa sẽ gặp lại.
Nghĩ đến đây, Dương Thần cảm thấy tất cả ở trước mắt đều sáng lên.
Đúng vậy, người phụ nữ mà mình gọi là “Mẹ” chính là “ con ghẻ” của mình, nhưng tại sao, không phải là nguồn sáng của đời mình.
Bất giác, cuối tháng bảy, thế vận hội Olimpic sẽ khai mạc, nhưng đối với mọi người Trung Hải, điều càng mong chờ hơn, lại là ngôi sao mới siêu cấp, buổi biểu diễn lưu động của Tuệ Lâm sẽ dừng chân ở Trung Hải, thật là một tiếng vang!