Thì ra, những biến hóa mà Trịnh Duyệt nói chính là sau khi chị gái Trần Bạch Lan tách khỏi Lý Chấn Quốc, đem quyền quản lý phố thương nghiệp Kim Lăng giao vào trong tay của người khác.
Còn phái ai đến, Trần Lạc Thần không hỏi, chị gái Trần Bạch Lan cũng không nói chuyện này.
Lát quay về hỏi thử là được.
Mà Trịnh Duyệt, cũng chính vì nguyên nhân này, đang làm việc yên đẹp ở sơn trang mới bị điều đến nhà hàng Gia Viên, đảm nhiệm vị trí giám đốc của nơi này.
Nhìn thì giống như thăng chức, thật ra đang hạ chức.
Nói ra thì chuyện này ít nhiều cũng có chút liên quan đến Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần lúc này lại di chuyển ánh mắt sang nữ sinh đứng ở một bên, nói thật, không phải là thương hoa tiếc ngọc, lòng đồng cảm của Trần Lạc Thần dâng lên, anh nhìn thấy nữ sinh này khiến Trần Lạc Thần nghĩ đến mình của trước đây.
Lúc đó bản thân nghèo, nghèo đến nỗi không có cơm ăn, bình thường cuối tuần, một người phải làm mấy công việc như này, bị đánh mắng đó là chuyện bình thường.
“Trịnh Duyệt, chị đi làm đi, không phải chỉ là làm vỡ một cái bát súp thôi sao, lại không có làm bị thương người khác, cô kêu nhà bếp làm một bát khác là được rồi!” Trần Lạc Thần căn dặn.
Trịnh Duyệt đâu dám không nghe, sau khi lườm nữ sinh đó, sau đó đi dặn dò nhà bếp.
Trịnh Duyệt, đương nhiên biết Hàn Phi Yên là streamer mà Trần Lạc Thần thích, cho nên mới coi cô ta thành khách vip mà tiếp đón, nếu không, cậu Trần sao lại dùng 300 tỷ đầu tư cho Hàn Phi Yên đó chứ.
Một màn này khiến Trịnh Duyệt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, cục tức dồn nén trong lòng không phát ra được.
“Cảm ơn… cảm ơn anh.”
Nữ sinh cúi đầu, cúi người với Trần Lạc Thần.
“Không cần khách sáo!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nhàn nhạt.
Thật muốn kêu nữ sinh này ngẩng mặt lại, Trần Lạc Thần rất muốn rõ gương mặt của cô ta, bởi vì nhìn từ góc nghiêng, nữ sinh này thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp câu hồn.
Nhưng nhìn bộ dạng vô cùng cẩn trọng của cô ta, Trần Lạc Thần cũng không có hứng thú trêu ghẹo người ta.
Sau khi nói xong, bèn đi lên lầu.
Trên lầu, bên phía Hàn Phi Yên đã bắt đầu lên món rồi.
Không cần nghi vấn, Trần Lạc Thần được sắp xếp ở một bàn khuất nhất, ngồi cùng với mấy bạn học lu mờ ở trong lớp.
Mà trên bàn chính, ngoài Mạnh Mỹ Dung còn cả mấy chị em tốt ở CLB đó của Hàn Phi Yên.
Lần trước đều đã thấy qua ảnh rồi.
Bốn bàn tiệc ở trong một phòng bao lớn, đương nhiên rất náo nhiệt.
“Này này, bạn học, có thể giúp tôi sạc pin điện thoại không?”
Trần Lạc Thần ngồi trước bàn cũng không nói, thịt gà sốt chua ngọt, bít tết, sườn nướng được bày ra, đều sắp đói chết rồi.
Bởi vì anh gần ổ cắm, cho nên lúc này, một nữ sinh đi tới muốn nhờ Trần Lạc Thần giúp.
“Ha ha, thì ra là cậu!”
Chỉ có điều Trần Lạc Thần vừa ngẩng đầu, nữ sinh đó lập tức cười lạnh một tiếng.
Cô ta chính là streamer Vương Tiểu Đề, lần trước từng gặp ở công viên, phải nói là cô gái này lớn lên đẹp kiêu nhã nhặn, chính là loại thích quy chụp khi nhìn người khác.
Vốn dĩ cô ta đến tham gia tiệc chúng mình của Hàn Phi Yên, luôn khá thục nữ, nói chuyện với các bạn học của Hàn Phi Yên cũng rất thục nữ.
Bởi vì cô ta đã biết rồi, đại thổ hào Bình Phàm đó đều là vì Hàn Phi Yên, trước đây bản thân hỏi như thế, Hàn Phi Yên đều không nói thật, bây giờ đã lộ ra rồi.
Cho nên, cô ta nghĩ, có thể quen biết nhiều mấy soái ca khoa trung văn của đại học Kim Lăng thì quen thêm vài người, như thế, sau này cũng có lý do đến khoa trung văn chơi, ngộ nhỡ bản thân vô tình đụng trúng anh Bình Phàm, lại lọt vào mắt xanh của anh thì sao?
Dù sao Vương Tiểu Đề luôn cảm thấy, bản thân lớn lên không thua kém điểm nào với Hàn Phi Yên cả.
Không ngờ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Lạc Thần ăn mà mồm miệng toàn dầu mỡ.
Thật sự khiến cô ta có hơi buồn nôn thất vọng.
Dù sao tên chết tiệt này có bao nhiêu ngu ngốc, lần trước coi như cũng biết rồi.
“Yo, là cô à! Nào, tôi giúp cô sạc!”
Trần Lạc Thần sớm đã nhìn thấy cô ta, không định chào hỏi thì thôi đi, sau đó dùng giấy ăn lau tay, chuẩn bị cầm lấy.
“Ha ha, không cần, bạn à, cậu giúp tôi đi!”
Vương Tiểu Đề nói với người ngồi cạnh Trần Lạc Thần.
Sau khi sạc xong, Vương Tiểu Đề liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần, sau đó trở về bàn tiệc chính.
Rất rõ ràng, cô ta rất coi thường Trần Lạc Thần, bây giờ càng coi thường.
Đối với điều này, Trần Lạc Thần chỉ mỉm cười dửng dưng, dù sao anh ta đã quen rồi, bản thân dường như trời sinh mang theo thuộc tính khiến mỹ nữ khinh thường, ài~
“Các bạn học, hôm nay đối với tôi mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, ở nơi này, trừ cảm ơn các bạn bình thường quan tâm tôi ra, còn phải cảm ơn với anh Bình Phàm của tôi, mặc dù anh ấy không đến, anh ấy không muốn lộ ra thân phận của mình, nhưng có thể nói như vậy, nếu như không có anh ấy thì không có Phi Yên!”
“Tôi ở đây cạn ba ly!”
Cầm ly rượu vang lên, Hàn Phi Yên một hơi uống cạn.
Trong phòng bao, bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Tớ nghi ngờ, anh Bình Phàm chắc thích Phi Yên rồi, hơn nữa vô cùng thích!”
Bạn cùng ký túc của Hàn Phi Yên lúc này nói.
Câu nói này tương đối có sức hấp dẫn, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Thôi đi, Tiểu Mỹ, đừng nói linh tinh! Nếu như anh Bình Phàm thật sự thích tớ, anh ấy sớm đã xuất hiện gặp tớ rồi!” Trong lòng Hàn Phi Yên có hơi lạnh lẽo.
Cô ta vô số lần hỏi bản thân vấn đề như này rồi.
Anh Bình Phàm tại sao đối xử với mình tốt như vậy chứ?
Thích mình?
Nếu như thích, anh sớm đã biểu lộ thân phận rồi, mặc dù ánh mắt của Hàn Phi Yên cô rất cao, cho dù là cao phú soái cũng ít khi nhìn trúng, nhưng anh Bình Phàm anh biết không, anh ở trong lòng Phi Yên, sớm đã không phải những cao phú soái bình thường có thể so sánh được!
Nếu như anh hơi thích Phi Yên, cho dù là bản thân theo đuổi anh, chờ đợi anh, Hàn Phi Yên cố cũng cam tâm tình nguyện.
Chưa từng gặp mặt, nhưng bình thường nói chuyện cùng anh Bình Phàm, còn vào thời khắc mình gặp nguy cơ mà giải cứu, trái tim cao lãnh của Hàn Phi Yên, sớm đã bị hòa tan đến mức không thể hòa tan được nữa rồi.
Cho nên vấn đề này, thật sự khiến Hàn Phi Yên không dám chắc chắn, mặt đỏ tim đập nhanh.
“Tớ nói là thật, nếu như không phải thật lòng thích Phi Yên, anh ấy sao lại vì Phi Yên bỏ ra nhiều thứ như vậy, cho nên điểm này gần như có thể chắc chắn, nhưng rồi sao, mọi người cũng đều biết, anh Bình Phàm rất khiêm tốn, không thích bản thân bị làm phiền, tớ đoán cách nghĩ của anh ấy chính là trước tiên tỏ ra tâm ý của mình với Phi Yên, ám thị với Phi Yên, có người luôn thích cậu, sau đó sau khi đợi thời cơ chín mười thì công khai thân phận của mình, sau đó hai người ở bên nhau!”
“Thôi đi Tiểu Mỹ, cậu không đi viết tiểu thuyết thật sự đáng tiếc đó, có điều cậu phân tích thật sự rất có đạo lý, có thể khi chúng ta tốt nghiệp mới là ngày anh Bình Phàm tỏ tình với Phi Yên, mà trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Phi Yên cậu đang lên, nhưng nhất định không thể qua lại quá gần với nam sinh khác.”
Một nữ sinh khác cũng nói.
“Tớ biết rồi!” Hàn Phi Yên gật đầu, trên thực tế, trong lòng của cô ta bây giờ trừ anh Bình Phàm, đã không chứa được bất kỳ nam sinh nào khác rồi, cho dù cuối cùng phát hiện, người đó có giàu hơn anh Bình Phàm!
“Tớ đi lấy điện thoại!”
Cạch một tiếng, Vương Tiểu Đề để ly rượu xuống, đều nói người anh Bình Phàm thích là Hàn Phi Yên, điều này khiến trong lòng cô ta khá đố kỵ và khó chịu.
Mọi người căn bản không tưởng tượng được, hôm đó anh Bình Phàm đã vì Hàn Phi Yên mà đầu tư vào nền tảng 300 tỷ, lòng đố kỵ của Vương Tiểu Đề đã đến trình độ như thế nào.
Đố kỵ giống như Hàn Phi Yên đã cướp mất bạn trai của cô ta vậy.
Đi về phía Trần Lạc Thần.
“Tránh ra cho tôi!” Vương Tiểu Đề thô lỗ kéo áo của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nghĩ trong lòng cô gái này có bệnh à.
Mà sau đó muốn nhanh chóng lấy điện thoại cho cô ta để cô ta rời khỏi.
Nhưng không ngờ tay của Trần Lạc Thần vừa chạm vào giống như châm phải thuốc nổ.
“Cậu là ai, cậu đụng vào điện thoại của tôi, nhìn bộ dạng bần hàn của cậu đi! Cậu cũng xứng chạm vào điện thoại của tôi sao!!!”
Vương Tiểu Đề vỗ mạnh vào tay của Trần Lạc Thần.
“Cậu có gì hay ho chứ, cậu chẳng qua chỉ là một tên nghèo hèn, cậu chạm vào đồ của tôi làm gì! Chiếc điện thoại này, tôi không cần nữa!”
“Bụp!”
Vương Tiểu Đề giống như phát điên, bỗng cầm điện thoại lên, đập mạnh xuống đất.
Còn cầm ly rượu trước mặt Trần Lạc Thần, trực tiếp hất vào mặt của Trần Lạc Thần.
Trong phong bao, lập tức trở nên yên ắng.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Trần Lạc Thần mặt mày đầy rượu vang cũng ngây ra…
– ——————