*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ kiếp, bọn họ ăn đồ tốt thế?”
Lưu Khả lập tức kinh ngạc.
Lòng hư vinh trên mặt cũng biến mất tăm.
“Hừ, không có tiền mà giả vờ so cái gì, ăn đồ tốt như vậy làm gì chứ?”
Lưu Khả nói một cách chế giễu.
Hai cô giá khác cũng bị vả mặt nên cũng đi trào phúng theo.
Nhưng mà, đồ mà Trần Lạc Thần người ta ăn là đồ tốt, hơn nữa có hai người mà chọn đồ đắt như vậy, còn bon họ bốn người mới gọi một phần nhỏ.
Cho nên lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, không khỏi trợn mắt nhìn bọn họ một chút.
Trần Lạc Thần đang an ủi Tô Tường Vi, cho nên cũng không có chấp nhặt với họ.
Chỉ ngồi một bên vừa ăn vừa trò chuyện.
Chờ đến lúc mình ăn xong mới phát hiện bàn Lưu Khả bên cạnh đã đi rồi, hiển nhiên là chịu không nổi sự so sánh như này, vì thế nên đã tranh thủ ăn xong rồi mau chóng rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Trần Lạc Thần xoa bụng mình.
Sau đó dẫn Tô Tường Vi ra cửa.
“Phải rồi Tường Vi này, quần áo trước kia tôi mua cho cô đâu? Sao cô không mặc?”
Trần Lạc Thần cười nhìn Tô Tường Vi.
Trước kia anh mua cho Tô Tường Vi không ít quần áo.
Tô Tường Vi đỏ mặt cúi đầu: “Tôi ngại mặc đồ tốt như vậy!”
Trần Lạc Thần cười.
Cũng giống mình trước kia, vì nghèo nên cảm thấy quần áo chỉ cần sạch sẽ là được.
Nhưng mà bây giờ, Trần Lạc Thần vẫn mặc đồ phổ thông là vì anh không muốn quá lộ liễu.
Nhưng rõ ràng so ra, Tường Vi cũng tự làm mình chịu ấm ức quá.
“Sợ cái gì chứ, đúng rồi, có một cửa hàng bán hàng hãng ở đây, tôi dẫn cô đi chọn mấy bộ đồ đẹp!”
“Hả? Tôi không đi đâu, đắt lắm!”
Tô Tường Vi đột nhiên lắc đầu.
“Không sao đâu, đi nha, chúng ta có thẻ đen mà!”
Trần Lạc Thần cười.
Tô Tường Vi liền bị Trần Lạc Thần kéo vào trong.
“Anh Thiên, em muốn bộ quần áo này, đẹp quá đi mất! Anh nhìn em mặc vào trông có đẹp không?”
Lưu Khả cầm lên một chiếc váy liền, ướm trước người ngượng ngùng ra hiệu.
Bởi vì bộ quần áo này quá đẹp.
Cậu ấm nhà giàu tên anh Thiên kia lật xem nhãn hiệu, suýt chút nữa thì ném đi: “Mẹ kiếp, một cái váy mà hơn sáu mươi triệu, sao không đi cướp luôn đi? Em yêu, đổi cái khác đi…”
Anh Thiên sờ túi tiền, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Vậy cái này đi, thế nào?”
Lưu Khả lại hỏi.
Nhưng nhìn xem thì hơn ba mươi triệu, vẫn quá đắt.
Mà hai cô bạn thân kia chỉ có đeo túi xách đứng ở một bên nhìn, dù sao bọn họ cũng không có người bạn trai giống như anh Thiên kia, tiền lương của bon họ cũng không chịu nổi mấy nhãn hiệu có tiếng này.
Đi theo để được thơm lây thì được, nhưng bảo anh Thiên hỗ trợ mua mấy thứ này thì căn bản là không thực tế!
Bên này chọn mười mấy món xong, anh Thiên ngại quá đắt, cũng không có quyết định.
Lúc Lưu Khả đang buồn rầu.
“Trần Lạc Thần, mua nhiều quần áo quá rồi, tôi không mặc hết! Với lại đắt quá!”
Tô Tường Vi xách theo túi quần áo, nói với Trần Lạc Thần.
Cô nhìn mà thấy quá đau lòng.
“Đắt cái gì, cô dựa vào ăn mặc mà!”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, Tường Vi không cần quá khiêm tốn trong sinh hoạt giống như mình.
“Ồ, cái váy này không tệ, lại rẻ nữa, mua đi!”
Trần Lạc Thần nhìn chiếc váy liền bên cạnh anh Thiên, chọn size rồi đưa cho nhân viên bán hàng đang trợn tròn mắt ở một bên nhìn xếp vào.
“Mẹ ơi, Tô Tường Vi? Các… các người điên rồi à?”
Lưu Khả vừa nhìn thấy hai người, lại nhìn thấy trong tay hai người mang theo đồ hãng, trực tiếp hoang mang.
Đồ trong tay Trần Lạc Thần ít nhất cũng phải mười mấy món?
“Trời ạ, các người mua được một bộ à? Mua nhiền thế? Lại giả bộ cái gì? Muốn chụp ảnh à?”
Hai đồng nghiệp nữ châm chọc nói.
Hai cô bị đạp phải cái đuôi, cho nên bị tổn thương lòng tự trọng.
Còn Trần Lạc Thần cũng không thèm nhìn bọn họ, chọn xong đồ thì liền đi tới quầy thu ngân.
Còn Lưu Khả và những người còn lại nhìn chăm chú một chút, trực tiếp đi theo Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi tới.
“Xin chào quý khách, quần áo và túi xách tổng cộng là chín trăm sáu mươi triệu, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay là tiền mặt ạ?”
Nói thật lòng thì nhân viên thu ngân cũng trợn tròn mắt.
Chứ đừng đề cập đến mấy người Lưu Khả, ai cũng há to miệng.
“Quẹt thẻ!”
Trần Lạc Thần lấy thẻ đen trong tay ra.
Nhân viên thu ngân lập tức làm tư thế cung kính.
“Thưa anh, hôm nay anh tiêu phí nhiều như vậy, cửa hàng của chúng tôi sẽ tặng cho anh ba bộ quần áo nữa, mời anh chọn thêm ba bộ!”
Nhân viên thu ngân cung kính nói.
“Thôi thôi, những thứ này không cần, quá đắt rồi Trần Lạc Thần, tôi không muốn nữa!”
Tô Tường Vi lắc đầu nguầy nguậy.
“Những thứ này vốn tôi cũng không mặc được nhiều như vậy, bỏ đi!”
Cô thực sự bị dọa sợ.
“Mặc không được cũng không sao, cứ chọn ba bộ đi, cô có thể tặng hai ba bộ với giáo viên có quan hệ tốt với cô trong nhà trẻ, coi như xây dựng quan hệ!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nói.
Có thể nhìn ra được, người bắt nạt Tô Tường Vi hiền lành thực sự nhiều lắm.
Mà tấm thể này, mình ngu sao mà không tiêu, dù sao mỗi tháng đều có hạn mức tiêu dùng cố định là chín trăm triệu.
Tiêu vào người Tô Tường Vi, Trần Lạc Thần cảm thấy có giá.
Có thể là do lòng yêu mến đối với Tô Tường Vi trong lòng đang quấy phá.
Mà mấy người Lưu Khả đứng sau lưng kia
Nghe được câu này thì càng thêm kinh ngạc.
Đặc biệt là hai cô còn lại.
“Wow, bạn trai Tường Vi thật giàu có, anh ấy tên Trần Lạc Thần đúng không. Tên của cậu Trần thật là êm tai, người cũng đẹp trai quá chừng!”
Hai cô gái kia lập tức đi tới nịnh nói nói vài câu.
Một cô gái nói.
“Đúng vậy, Tường Vi, cô không biết căng tin của trường chúng ta ở đâu, là tôi chỉ cho cô đấy! Cô quên rồi sao?”
Một cô gái khác nói.
“Tôi nhớ mà!”
Tô Tường Vi gật đầu.
“Hừ, Tô Tường Vi, không ngờ nha, cô lại có một người anh trai nhiều tiền như vậy, mua cho cô thì cô cứ cầm đi, với lại tôi nói cho cô biết nhé, chiếc váy này tôi nhìn thấy trước, cô muốn đưa cho đồng nghiệp thì phải đưa món này cho tôi!”
Lưu Khả ghen tị muốn chết rồi.
“Hừ, Lưu Khả, cô đúng là không biết xấu hổ, bình thường chính cô bắt nạt Tường Vi, bây giờ lại còn muốn Tường Vi đưa đồ cho cô, cô tưởng mình là cái gì chứ?”
Hai cô gái quay qua mắng Lưu Khả.
“Mẹ kiếp, các cô!”
Lưu Khả trừng to mắt.
“Được rồi Tường Vi, nếu hai người đồng nghiệp trước mặt đối xử với em không tệ, vậy em có thể tặng quần áo cho bọn họ, tôi tin sau này có việc gì, hai người cũng sẽ giúp đỡ, đi thôi, tiện đường nên tôi sẽ đưa mọi người về trường học!”
Trần Lạc Thần liếc mắt nhì Lưu Khả, cười nói.
“Ôi! Cảm ơn cậu Trần, nhất định sau này chúng tôi sẽ giúp đỡ, đúng không Tường Vi?”
Hai cô gái kia thích muốn điên rồi.
Rời khỏi cửa hàng.
Đến bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lên xe, hai cô gái lại lập tức kinh ngạc.
“Hả? Chiếc G-class này, Tường Vi, đây là của anh trai cô à? Trời ạ!”
Dạy dỗ xong Lưu Khả hống hách kia.
Xế chiều hôm đó, Trần Lạc Thần cầm ngọc bội của Tô Tường Vi, chuẩn bị trở về huyện Bình An tìm Lý Chấn Quốc hỗ trợ điều tra thêm việc này.
Còn nói lời tạm biệt với Tần Nhã ở bệnh viện.
Thế là lái xe quay về huyện Bình An.
Nhưng sau khi đi vào trong huyện, trục đường chính bị phong tỏa, rào chắn kín mít.
Cảnh sát và rất nhiều công nhân cũng lãnh đạo đều xúm lại ở đây.
Trần Lạc Thần hạ cửa sổ xe nhìn ra, tháo kính râm xuống, tò mò nhìn về phía trước, liền đưa cho mấy công nhân bên đường điếu thuốc rồi hỏi thăm tình hình một chút.
Mấy công nhân thấy Trần Lạc Thần lịch sự, liền nói tình hình ra:
“Người anh em, phía trước không thể đi, xảy ra chuyện lớn rồi!
– ——————