“Ai biết được, không phải tuần trước Nhã đã nói rồi sao? Lần đầu tiên Trần Lạc Thần thấy cậu ấy đã tự nhiên chảy cả máu mũi đó, chắc tại ngửi thấy mùi hương của Nhã rồi, ha ha ha, tớ chẳng thể tin nổi đây là sự thật!”
“Đúng vậy, sao không có bạn nam nào thấy tớ rồi chảy máu mũi vậy! Đúng không hả Nhã? Vậy nên tớ nghĩ Trần Lạc Thần đang tìm Nhã đó nha!”
Các nữ sinh nói cười vui vẻ.
Còn Tần Nhã thì ngồi bên cạnh, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Chuyện lần trước ở thư viện thật sự khiến cô thấy hơi ngượng.
Lại thêm mấy cô bạn góp lời đùa giỡn nữa.
Cô cũng bắt đầu cảm thấy ngại rồi.
Lúc nãy bọn họ vẫn luôn ngồi học bài.
Nhưng bỗng nhiên Tiều Đồng Đồng lại đẩy nhẹ Tần Nhã, ý bảo cô hãy nhìn ra cửa.
Sau đó cô liền trông thấy Trần Lạc Thần ôm tài liệu ôn tập tiến vào, hơn nữa anh còn thường ngước nhìn xung quanh.
Vì thế nên mấy cô bạn mới bắt đầu bàn tán.
“Hi, Trần Lạc Thần!”
Lúc này Triệu Đồng Đồng bỗng khẽ keu lên, bầu không khí trong thư viện vốn rất yên tĩnh, vậy nên Trần Lạc Thần đã nghe thấy tiếng gọi của Trần Đồng Đồng.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì liền trông thấy Triệu Đồng Đồng đang đứng đó vẫy anh, ý bảo anh đi tới đó.
Ngồi cạnh cô chính là Tần Nhã và mấy cô bạn.
Trần Lạc Thần cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Sau đó anh liền bước về phía họ.
“Trần Lạc Thần, từ lúc vào đây tới giờ anh đang tìm gì vậy? Có phải trong thư viện có người bạn nào của anh không?”
Vừa bước tới Triệu Đồng Đồng đã cười rồi hỏi anh.
“A? Làm gì có.”
Trần Lạc Thần nói, anh thấy hơi căng thẳng.
Mẹ ơi, hóa ra từ lúc bước vào bọn họ vẫn luôn dõi theo anh sao?
“Vậy anh đang tìm gì đó?”
“Ha ha ha, tôi biết rồi nè, có phải anh đang muốn tìm Nhã không? Xem thử xem Nhã nó có tới hay không.”
Triệu Đồng Đồng che miệng cười.
“Tôi…” Trần Lạc Thần không biết phải nói gì.
Bị người ta nói trúng tim đen thật sự anh thấy hơi ngại ngùng.
Tần Nhã cũng ngẩng mặt lên nhìn Trần Lạc Thần, trông cô có vẻ vừa khó hiểu vừa chờ mong, muốn biết những gì Triệu Đồng Đồng nói có đúng hay không?
“Đúng vậy, tôi đang tính tìn Tần Nhã, lần trước không phải tôi đã bất cẩn làm rơi vỡ vòng ngọc của cô ấy sao? Tôi muốn đền cho cậu.”
Trần Lạc Thần nói.
“A? Không cần đâu Trần Lạc Thần, cái vòng kia cũng không đắt, có mấy chục triệu thôi, mà thật ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Tần Nhã nghe anh nói thì ngẩn ra.
Sau đó cô liền cười rồi nói.
Cô nói vậy cũng không có ý gì khác, thật sự thì mấy chục triệu đối với gia đình của Tần Nhã cũng không là gì cả.
Cô thuận miệng nói như vậy.
“Vậy được rồi, nếu muốn cảm ơn Trần Lạc Thần cho đàng hoàng thì vừa hay bây giờ vẫn còn sớm này, Trần Lạc Thần anh chưa ăn sáng khải không? Bên cạnh trường chúng ta có một tiệm ăn sáng mới mở, chúng ta vừa ăn sáng vừa nói chuyện đi.”
Triệu Đồng Đồng cười nói.
Rồi cô nói thêm: “Trần Lạc Thần à, bây giờ cho anh cơ hội để mời sáu người đẹp đi ăn đó, anh phải biết nắm bắt nha!”
“Vậy được rồi, vậy thì đi thôi!”
Trần Lạc Thần gật đầu nói.
“Trần Lạc Thần không cần mời đâu, bữa hôm nay để tôi mời đi.”
Tần Nhã hào phóng cười.
Sau đó Trần Lạc Thần và mấy cô nữa sinh liền đi khỏi.
“Mấy cậu đi trước đi, tôi về ký túc xá lầy cái này rồi qua tìm mấy cậu.”
Sau khi ra khỏi thư viện, Trần Lạc Thần nói với sáu người kia.
Anh phải về phòng lấy vòng ngọc.
Nhanh chóng trả lại cho Tần Nhã, sau đó hai người không ai nợ ai.
Dù cho Tần Nhã rất xinh đẹp, cô đúng thật là kiểu con gái khiến con trai chỉ cần nhìn một cái là sẽ rung động ngay.
Nhưng giờ trong lòng Trần Lạc Thần chỉ có mỗi Tô Lệ Hàm.
Anh thấy nếu mình cứ dây dưa nhiều lời với các cô gái khác thì trong lòng sẽ có cảm giác bất an và sai trái.
Đó cùng là lý do tại sao Trần Lạc Thần luôn cố tránh mặt Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Trần Lạc Thần trở về ký túc xá lấy chiếc vòng hơn sáu trăm triệu kia, sau đó anh chào hỏi đám người Dương Thanh vẫn đang nằm trên giường một tiếng rồi vội chạy xuống lầu đi gặp mấy cô gái kia.
Trong lúc đó.
Các cô gái đã tới tiệm ăn sáng và tìm được một chỗ ngồi tốt.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đồng Đồng và mấy người kia liền che miệng cười phá lên.
“Nhã à, tớ dám nói chắc một trăm phần trăm là anh chàng này đã thích cậu rồi!”
“Đúng đó, thể hiện ra mặt rồi còn gì, mấy cậu không biết đâu, tới có tìm hiểu rồi, anh ta học ở khoa văn, hình như nhà nghèo lắm.”
“Nghèo thì sao? Nhã của tụi mình thiếu gì tiền chứ? Cùng lắm là sau khi cưới nhau về cậu ấy cho Trần Lạc Thần một công việc ngon lành là được!”
“Cũng đúng ha, mặt mày Trần Lạc Thần cũng nhã nhặn thanh tú lắm chứ bộ!”
“Trời ạ, mấy cậu giỡn đủ chưa, nói gì vậy chứ, gì mà cùng lắm sau khi cưới nhau hả? Trần Lạc Thần rất thật thà, đùa kiểu này với tớ còn được, lát nữa đừng giỡn với anh ấy như vậy đó, dù sao thì Trần Lạc Thần cũng từng giúp tới một lần.”
Lúc nãy Tần nhã cũng chịu hết nổi rồi.
Thiệt tình, mấy cô bạn này đúng là cái gì cũng nói được.
Càng nói càng quá đáng.
“Nhưng mà Nhã nè, cậu từ nhở đến lớn vẫn chưa yêu ai bao giờ, bộ không muốn thử hương vị tình yêu sao?”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Chưa yêu ai thì sao chứ, kinh nghiệm đầy mình như mấy cậu tớ cũng thấy có gì hay đâu!” Tần Nhã gượng cười nói.
“Nhã à, trùng hợp vậy, mọi người cũng ăn sáng ở đây sao?”
Mấy cô gái đang nói chuyện thì bỗng có một cậu con trai tiến tới.
Vừa trông thấy Tần Nhã và các cô gái thì hai mắt sáng rỡ lên.
Trong tay anh ta còn đang cầm một chiếc hộp rất đẹp.
“Ái chà, anh Lý, sao anh lại ở đây?”
Triệu Đồng Đồng tươi cười vẫy tay.
Giọng điệu có vẻ gì đó hơi nịnh nọt.
Chàng trai này chính là người đã lôi kéo Trần Lạc Thần trong phòng y tế hôm đó, tên anh là Lý Việt.
Gia cảnh nhà Lý Việt rất khá giả, nhà có mở công ty.
Anh lại lái một chiếc BMW series 7 giá hơn hai tỷ rưỡi và năng lực anh của cũng khá ổn.
Tất nhiên sẽ khiến Triệu Đồng Đồng và mấy cô gái khác phải coi trọng rồi.
Đối với các cô gái thì việc gả cho Lý Việt cũng có nghĩa là nửa đời còn lại không cần phải lo nghĩ nhiều.
Nhưng Lý Việt vẫn luôn theo đuổi Tần Nhã rất nồng nhiệt, tiếc là cô không hề có chút cảm giác gì với anh ta.
“Mấy cô đang cười đùa chuyện gì vậy? Tôi cũng đang định đi tìm Nhã, không ngờ lại trùng hợp vậy.”
Lý Việt cười cười, anh ta tự nhiên ngồi ngay xuống chỗ ngồi chừa lại cho Trần Lạc Thần.
“Bọn này đang nói về chuyện sắp tốt nghiệp rồi nên định lựa chọn một cậu bạn trai cho Tần Nhã đây, anh Lý thấy có ai thích hợp không?”
Triệu Đồng Đồng nháy nháy mắt hỏi.
“Thật sao? Vậy để coi Nhã có xem trọng anh không…”
Lý Việt vui mừng nói.
“Thôi thôi, đừng nói nữa, Lý Vệt anh mau nói đi, anh tìm tôi có việc gì không?”
Tần Nhã xụ mặt nói.
“À ừ, không phải hôm qua vòng ngọc của em đã vỡ rồi à? Là tai anh có hơi hấp tấp, hôm qua anh cố ý đi mua cái mới cho em, em xem thử xem có thích không?”
Lý Việt vừa nói vừa đặt chiếc vòng lên trên bàn.
Sau khi mở ra xem thì Triệu Đồng Đồng và các cô gái thấy hơi kinh ngạc.
“Trời ạ! Chiếc vòng này hẳn rất đắt đúng không? Anh Lý, anh mua nó hết bao nhiêu đó?”
Tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Triệu Đồng Đồng khiến không ít các cô sinh viên đang ăn cơm cũng chú ý đến họ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
Lý Việt chỉ thản nhiên cười gượng rồi nói: “Cô có thể đoán thử xem, nếu chốc nữa đoán trúng thì tôi sẽ tặng cô một chiếc, ha ha!”
– ——————