Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc Thần không nhịn được liếc Hồ Tuệ Mẫn một cái

Cứ nghĩ rằng lần trước anh giúp cô ta, thì cái nhìn của cô ta về mình cũng sẽ thay đổi đôi chút.

Hiện tại trong lòng chỉ biết cười khổ.

“Đừng nhắc tới những thứ vô dụng đó. Hiện tại, mọi người chỉ nghĩ đến làm cách nào để thoát thân thôi.”

Thẩm Quân Văn nói.

“Vào hết cho tôi.”

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.

Sau đó, cánh cửa sắt mở ra.

Có hơn 30 người, bao gồm cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em, đều bị trùm đầu, bị đẩy vào.

Ngay khi chiếc túi trùm đầu mở ra.

Phương Kiển Niếp không khỏi giật mình.

“Sao lại là các người? Các người cũng bị bắt sao?”

Phương Kiển Niếp vô cùng kinh ngạc.

“Cô cả, là cô sao? Cái đám cẩu tặc nhà họ Tư Đồ này, đến cô cũng dám bắt đến đây.”

Một ông lão trong số đó không nhịn được nói.

Rõ ràng nhóm người này rất quen thuộc với Phương Kiển Niếp.

Bởi vì bọn họ không phải người ngoài, bọn họ đều là nhân vật chủ chốt trong gia tộc nhỏ lẻ của nhà họ Phương, có hơn một chục gia tộc như vậy liên qua đến Phương gia, vậy mà hiện tại, một nửa trong số đó đã bị bắt!

Bởi vì họ là những người trung thành nhất với nhà họ Phương.

“Cô cả, cô mau đưa ra chủ ý của mình, đám ngời nhà Tư Đồ này sợ rằng muốn gây bất lợi cho gia đình chúng ra, đúng là làm càn.”

Một ông già nói.

“Nhưng bây giờ, tôi còn có thể làm gì nữa! Không ngờ bọn họ đã dày công chuẩn bị nhiều năm như vậy.”

Phương Kiển Niếp buồn bã nói.

Cùng lúc đó.

Sân trong của nhà họ Phương.

“Thì ra là ngài Tư Đồ, các vị, thật xin lỗi, ông chủ của tôi vừa uống thuốc nên đã nghỉ ngơi từ sớm rồi.”

Tư Đồ Hoành đến nơi mang theo một số người trong nhà và người làm.

“Đây là chuyện quan trọng, phiền quản gia báo lại giúp tôi. Chúng tôi ở đây chờ.”

Tư Đồ Hoành nói.

Quản gia khẽ cau mày, nhận thấy động thái của Tư Đồ Hoành rất lỗ mãng.

Nhưng không có sự lựa chọn nào khác là phải báo cáo.

Chẳng bao lâu, ông cụ nhà họ Phương đã ra gặp họ trong phòng làm việc.

“A Hoành, có chuyện gì?”

Phương Bất Đồng hỏi.

” Là như vầy, ông cụ Phương, nhà họ Tư Đồ chúng tôi làm việc tại trụ sở chính. Có một người đã bị tai nạn lao động phải nhập viện, nhưng chi phí y tế phải bù đắp lại không có.”

Tư Đồ Hoành nói.

“Gí cơ? Cậu tìm ta là vì chuyện này thôi sao?”

Phương Bất Đồng cau mày nói.

“Đúng vậy, chính vì chi phí y tế không kịp thời mà nhân viên này của nhà Tư Đồ chúng tôi đã qua đời.”

Tư Đồ Hoành lạnh lùng nói.

Lúc này Phương Bất Đồng nhận thấy có gì đó đáng ngờ.

“Vậy cậu muốn thế nào?”

“Đơn giản, lần này phải trừng phạt người chịu trách nhiệm. Nếu không, nhà họ Tư Đồ chúng tôi sẽ không phục ”

“Vậy ai là người chịu trách nhiệm?”

“Phương Kiển Niếp!”

“Ầm!”

Phương Bất Đồng đập bàn thật mạnh: “A Hoành, cậu quá to gan rồi! Cậu muốn làm gì? Cậu dám mang lý do này đến đây làm loạn sao?”

“Hehe, ông cụ nói quá lời. Dòng họ Tư Đồ của tôi đã trung thành với gia tộc họ Phương nhiều năm như vậy. Lúc này, tôi cũng chỉ muốn một câu trả lời hợp lý. Cho nên, chỉ cần ông ký vào thỏa thuận này, tôi sẽ không cần truy cứu chuyện này nữa.”

Tư Đồ Hoành đưa tới một thỏa thuận.

Phương Bất Đồng vừa xem xong, biểu cảm của ông ta ngay lập tức thay đổi.

“Tư Đồ Hoành, cậu nghĩ cái quái gì vậy, đang muốn tìm đường chết sao.”

Ông ta tức giận mắt đỏ au.

“Người đâu”

Phương Bất Đồng đỏ lừ mắt tức giận.

“Ôi ôi, ông cụ ngài đừng hét lên như vậy, ngoài kia vệ sĩ canh giữ sự an toàn của ông đã bị người của chúng tôi hạ từ lâu rồi. Bây giờ, không còn một ai có thể giúp ông được đâu. Vì chính ông, vì hai cháu gái của ông, vì sự an toàn của con trai ông. Tôi vẫn hy vọng ông có thể ký vào thỏa thuận này và thông báo nó trước công chúng. ”

Tư Đồ Hoành cười lạnh nói.

Phương Bất Đồng đã biết hiện đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng không ngờ nhà họ Tư Đồ lại lớn mạnh nhanh như vậy?

“Các người đã bắt Kiển Niếp, Phương Di và những người khác sao?”

“Hì hì, ông Phương, tôi cho ông suy nghĩ năm phút. Về phần các cổ đông, tôi tin không bao lâu bọn họ cũng sẽ theo ông mà đồng ý ký tên thôi.”

Tư Đồ Hoành nói.

“Ông vẫn là đừng uổng phí sức lực thì hơn.”

“Được, tôi sẽ ký, nhưng có một điều tôi muốn biết. Tư Đồ Hoành, cậu từ bao giờ trở thành tay sai nhà họ Mạc vậy?”

“Nói tay sai thật khó nghe. Tôi chẳng qua là lựa chọn một người thông minh để đi theo thôi. Thật ra mọi chuyện xảy ra hôm nay, tất cả đều là chính ông tự hại mình.”

“Nhà họ Mạc có ý muốn cùng ông liên hiệp, trợ giúp Nhà họ Mạc ở Tây Nam tìm Trần Lạc Thần, nhưng ông lại cự tuyệt. Không còn cách nào tôi đành phải cậy nhờ thế lực của nhà họ Phương ở Tây Nam, mới có thể tìm được Trần Lạc Thần, về phần chỗ tốt gì, chính là nhà họ Phương từ đây thành họ Tư Đồ. Ông Phương, ông đừng trách tôi.”

Tư Đồ Hoành nói.

“Người đâu, đưa ông cụ về phòng nghỉ ngơi, chăm sóc cần thận. Ngày mai không được để muộn cuộc họp.”

Tư Đồ Hoành nói xong, liền dẫn người đi ra ngoài.

Vào lúc này, mật thất nhà Tư Đồ.

Ngày càng có nhiều người bị bắt.

Hầu hết họ đều là tâm phúc của nhà họ Phương.

“Không được, ông nội có thể xảy ra chuyện, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài”

Phương Kiển Niếp nói.

“Việc đã rất cấp bách rồi, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài.

Thẩm Quân Văn nói.

“Cô Kiển Niếp, cô có thân thủ tốt nhất ở đây. Cô cũng có thể dùng súng nữa. Sao chúng ta không thử xem, cả Tuệ Mẫn nữa. Tổng cộng đã có ba người”

Thẩm Quân Văn nói.

“Tôi cũng biết chút võ thuật, vậy tính tính thêm cả tôi nữa.”

“Tính cả tôi nữa.”

Một lúc sau, cả chục người đứng lên.

Không ai muốn phục tùng bọn chó sănTư Đồ Hoành cả.

Cả căn phòng ngập tràn tức giận.

“Nhưng ra ngoài cũng rất nguy hiểm. Cậu bạn trẻ, tôi cũng biết cậu muốn chạy trốn, nhưng cậu không phải người nhà họ Phương. Nên cũng không phải lo lắng, bọn họ sẽ không làm khó cậu đâu. Hơn nữa, tất cả đều bị bắt tới đây thì làm sao đấu lại được với Tư Đồ Hoành. ”

Có người lo lắng hỏi.

Mà Trần Lạc Thần cũng ra dấu dặn anh đừng bốc đồng, cùng chờ xem mọi chuyện diễn ra thế nào.

“Hừm, đồ nhát gan, nói ít đi một chút.”

Thẩm Quân Văn nhìn bọn họ không nói gì.

“Bây giờ, tôi nghiêng về cách của Quân Văn hơn. Chúng ta có thể thử xem. Còn tốt hơn là ngồi chờ chết thế này.”

Phương Kiển Niếp suy nghĩ hồi lâu, mới yên lặng gật đầu.

Dù sao, chỉ cần có thể ra ngoài, thì sẽ báo tin được cho người trong nhà, gửi người tới đây giúp đối phó nhà họ Tư Đồ.

“Được, lúc nãy tôi quan sát thấy sân trong của bọn họ canh phòng rất lỏng lẻo, bên ngoài thì nghiêm ngặt. Cô Phương, không biết cô có biết địa hình bên ngoài không?”

Phương Kiển Niếp gật đầu một cái: “Tôi biết. Chút nữa mọi người đi theo tôi, tôi sẽ dẫn mọi người xông ra.”

“Ahhhhhhh!”

Lúc này, Trần Lạc Thần lên tiếng.

Ý là, mang theo anh cùng đi ra ngoài.

“A Tam, tôi biết anh sợ, nhưng chúng tôi lần này xông ra ngoài, rất có thể không thành công, cũng vô cùng nguy hiểm”

Phương Kiển Niếp lo lắng.

Mà Hồ Tuệ Mẫn lúc này 2 mắt trợn tròn không biết nói gì.

“Hiện ở gia tộc đều nguy hiểm, tôi ở nơi đây cũng không chịu được, Kiển Niếp, tôi cùng mọi người tập hợp lại cùng chạy ra ngoài.”

Phương Di cắn răng nói.

Những người còn lại trong nhà, hầu hết bọn họ đều bị nhà họ Tư Đồ làm cho kinh hãi, tất cả đều bị thuyết phục.

Ai cũng hướng Phương Di gật đầu.

“Không, tôi không đồng ý, Cô Phương Di, còn có A Tam nữa. Chúng tôi ra ngoài thực sự rất nguy hiểm. Nếu cô đi theo, sẽ không tránh khỏi gặp rắc rồi.”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

“Không tranh luận về vấn đề nữa, đợi đến khi trời tối, chúng ta hãy bàn bạc lại sau.

Phương Kiển Niếp kịp thời nói.

Mà lúc này, Trần Lạc Thần đi đến một góc lấy ra một mảnh mặt dây chuyền ngọc bích không có gì đặc biệt, nhưng đây không phải là mặt dây chuyền ngọc bích bình thường, bởi vì trên đó có một cái nút, Trần Lạc Thần ấn xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK