Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn trực tiếp bay ra ngoài, giống như một bao cát.

 

Trong tích tắc, hắn đã chết 1 cách không còn từ để diễn tả.

 

Hắn trước khi chết, hắn cảm thấy hối hận vô cùng và thực sự hiểu được sự tồn tại của bản thân trước sự kiêu ngạo phải trả giá như thế nào. Nhưng hối hận thì đã quá muộn! Trần Lạc Thần lắc đầu không nói nên lời: “Có gì khác nhau, ta xem các ngươi Thất quái, đều giống là 1!”

 

Còn cha con Hứa Văn Đông thì chết lặng!

 

Những người trước mặt anh đơn giản không phải là con người.

 

Lợi hại, quá lợi hại.

 

Cha con Hứa gia nuốt nước bọt ừng ực, vốn tưởng là vị quốc vương ẩn thân này có khả năng độc nhất vô nhị giúp giết chết tất cả mọi người ở đây, nhưng bây giờ, chỉ cần một cú đấm, đã thành đống thịt.

 

Điều này chỉ đơn giản là giết Hứa gia.

 

Phù phù! Hứa Văn Đông là người trong giang hồ, hắn đương nhiên biết tiếp theo cha con hắn sẽ đối mặt cái gì.

 

Hắn vội vàng quỳ xuống.

 

“Đại ca! Thứ lỗi cho em!”

 

Hứa Văn Đông nhún nhường.

 

“Soái , nhanh nào! Quỳ xuống xin đại ca, cầu xin sự tha mạng!”

 

Hứa Văn Đông lôi kéo con trai Hứa Soái quỳ xuống.

 

Đám người này, quả thực không thể nào đụng đến.

 

“Rất tốt!”

 

Trần Lạc Thần cười nhạt.

 

“Cám… Cám ơn đại ca tha mạng!”

 

Hứa Văn Đông nước mắt lưng tròng.

 

“Đừng hiểu lầm, ta không nói sẽ tha cho ngươi, bởi vì ta đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng đáng tiếc, ngươi không bắt được. Ta đã thề rằng nếu ngươi muốn giết ta, ta muốn tất cả thuộc về hắn đều phải trả giá cho cuộc sống kiểu ngạo coi trời bằng vung này rồi, chưa kể rằng dám đụng đến những người bằng hữu của ta!”

 

Trần Lạc Thần lạnh giọng.

 

“Cái gì!”

 

Hứa Văn Đông mồ hôi như mưa, lập tức yếu ớt ngã trên mặt đất, Sớm biết, hắn gây ai, không gây đi trêu chọc đúng ngay Trần Lạc Thần máu lử Sau đó đơn giản, Trần Lạc Thần nhóm người này bỏ đi, cứ như chưa có chuyền gì xảy ra.

 

Lúc đầu phát hiện ra nơi chôn cất của Lăng Tiêu huynh trưởng, vì không hiểu nhiều chuyện nên lúc đó Trần Lạc Thần đã dùng phong ấn toàn bộ ngôi mộ cổ.

 

Đến giờ, nhiều bí ẩn lúc bấy giờ đã được giải đáp.

 

Và anh ấy cũng đã tiến một bước dài đối với những bí mật của Thái Dương Minh.

 

Hơn nữa, bây giờ anh đã có Viên đá Vận mệnh chi thạch trong tay, theo chị Tử Yên, nếu không phải Đạo Cơ của anh bị phá hủy thì Đá Vận mệnh có thể tiết lộ thêm nhiều thông tin.

 

Nhưng có một số việc Trần Lạc Thần cần làm ngay.

 

Đó là ngôi mộ cổ.

 

Vận Mệnh chi thạch ám chỉ đồ vật trong cổ mộ bốn lần ba lần, cũng như Trần gia của chính mình, hẳn là biểu đạt điều gì.

 

Lo lắng về điều gì đó, cả nhóm đi đến lăng mộ không chút chậm trễ.

 

“Lúc đầu ta bị Mạc Thương Long đuổi ở trong sa mạc cát này, may mà hắn đẩy ta đến gần cung điện dưới lòng đất, nếu không ta cũng không tìm ra được Lăng Tiêu ở đâu, về sau ta phong ấn lại!”

 

“ Không lâu sau, Trần Lạc Thần và những người khác đã đến cổ mộ.

 

Đối với đại thúc và bọn họ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK