Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ kiếp, chiếc G-class này hơn sáu tỷ đấy!”

Có người hoảng hốt nói.

Xảy ra sự cố, chiếc mercedes G500 này rõ ràng bị hư hại ít hơn nhiều.

Có điều, nếu thật sự bồi thường, mấy trăm triệu cũng không bỏ ra nổi!

Cho nên Lý Siêu lập tức sợ hãi.

“Đầu do tôi không tốt, nếu không phải vì tôi, Lý Siêu anh cũng sẽ không đụng xe!”

Trên mặt Giang Tuyết Tinh hiện lên vẻ tự trách.

Haiz, nói thật, hôm nay gặp phải một loạt truyền thế này đều do chính mình khiêu khích mà ra.

Lý Văn Dương bị đánh, bây giờ Lý Siêu chở mình đi bệnh viện thăm hỏi, lại đụng xe, giờ biết xử lý làm sao đây?

Đầu óc Giang Tuyết Tinh như muốn nổ rồi.

Những học sinh khác cũng nhao nhao sợ hãi, thảo luận về biện pháp giải quyết.

“Được rồi, cũng không có chuyện gì, mọi người bận việc của mọi người đi!”

Lúc này Trần Lạc Thần đút tay vào túi nói.

Thật sự là mẹ nó trùng hợp quá, chiếc xe này không phải của ai khác mà chính là của Trần Lạc Thần.

Lamborghini của mình bị người ta đụng vào, bây giờ G-class cũng bị người ta đâm.

Cũng chỉ có chút xui xẻo này thôi.

Mà mặc dù bị đụng, Trần Lạc Thần nhìn mấy người Giang Tuyết Tinh gặp sự cố cũng rất lo lắng, mình cũng không tiện há miệng đòi tiền sửa chữa với bọn họ.

“Mẹ nó chứ, cậu nói nghe nhẹ nhàng thế, cậu biết đây là xe gì không? Là Mercedes benz G-class đấy, ai dám đi, nếu như bị chủ nhân của chiếc xe này điều tra ra, tất cả chúng ta đều không chịu nổi, mẹ kiếp cậu có hiểu không?”

Vương Nhụy kích động, nói một cách giễu cợt.

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên chờ ở đây đi, chờ chủ xe tới, chúng ta xin lỗi chân thành với người ta, nói không chừng người ta vui vẻ sẽ thả chúng ta đi ấy?”

Một sinh viên nữ lúc này nghĩ ra một kế nói.

“Nói đúng lắm, bây giờ đi nhất định là một hành động không sáng suốt!”

Không ít người nhao nhao phụ họa theo.

Trong đó có một sinh viên nữ khác còn có ý muốn gặp chủ xe một lần, lỡ như chủ xe là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi thì sao? Ha ha.

“Hay là Lý Siêu với mấy người khác cứ đi trước đi, bây giờ tôi ở lại chỗ này chờ chủ xe, chuyện bồi thường cứ để tôi giải quyết là được!”

Lúc này Giang Tuyết Tinh nói.

Mặc dù cô không có nhiều tiền, nhưng số tiền này nhất định không thể để cho Lý Siêu người ta bỏ ra hết được.

“Không được, không thể bỏ lại mình cậu ở đây, bằng không thế này đi, tất cả mọi người cùng dùng mối quan hệ của mình hỏi thăm một chút, xem có thể nghe ngóng được chủ nhân của chiếc xe này là ai không, lỡ như có ai quen biết thì sao!”

Lúc này Vương Nhụy nghĩ ra một kế, nói.

Hiển nhiên chủ ý này đạt được sự tán thành của mọi người.

Lập tức tất cả đều hành động.

“Tôi có một người anh họ làm bất động sản, tôi hỏi anh ấy một chút!”

“Tôi có người cậu họ là chủ thầu công trình, người ông ấy quen cũng nhiều, tôi hỏi ông ấy một chút.”

“Ông cậu bảy nhà tôi làm thầy giáo, mối quan hệ giao thiệp của ông ấy cũng nhiều!”

Rất nhiều bạn họ bắt đầu dựa vào mối quan hệ của mình gọi điện.

Giang Tuyết Tinh ngẫm nghĩ, cũng chuẩn bị cầm điện thoại lên hỏi thăm vài người quen.

“Đừng gọi nữa, thật đấy, mọi người cứ nghe tôi, đi trước là được rồi!”

Trần Lạc Thần nhìn mọi người ồ ạt gọi điện, nhanh chóng nói.

“Giao cho cậu, một tên vô tích sự như cậu thì có thể làm được gì?”

“Đúng là không biết điều gì cải”

Tít tí!

Trần Lạc Thần không nói gì nữa, lấy chiếc chìa khóa xe ra bấm một cái, đèn xe lóe lên.

Mà hành động này làm cho tất cả mọi người đều ngây ra.

“Cái gì?”

“Ôi mẹ ơi!”

Có một cô gái trực tiếp hô lên.

Ngay cả Giang Tuyết Tỉnh lúc này cũng bỏ điện thoại xuống, có chút kinh ngạc nhìn đến Trần Lạc Thần.

Càng đừng đề cập đến đám người Vương Nhụy và Lý Siêu. .

Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Vẻ mặt ai cũng khó tin.

Chiếc G-class này là của Trần Lạc Thần à?

Không phải anh đi nhờ xe tới sao?

Không phải anh là kẻ nghèo kiết xác à?

Tóm lại, tất cả các bạn học đều ngu ngơ rồi.

Trần Lạc Thần mở cửa xe ra, chiếc xe không bị hỏng quá nghiêm trong, đợi lát nữa tìm một cửa hàng 4S bảo dưỡng chút là được.

Nhưng như vậy, hiển nhiên nắp động cơ xe của Lý Siêu bị hất bay nên không có cách nào mở lại.

Chuyện của Giang Tuyết Tinh cũng xảy ra rồi.

Xét về phương diện tình cảm, Trần Lạc Thần cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

“Đi thôi, mọi người ngồi xe tôi, tôi đưa các người đến bệnh viện!”

Trần Lạc Thần từ tốn nói.

Để cho người ta cảm thấy giờ phút này, Trần Lạc Thần quá xa lạ.

Trên thực tế, từ lúc ở trạm xe buýt, Trần Lạc Thần vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt này.

Nhưng mà, trước kia chỉ làm cho người ta cảm thấy là một kẻ nghèo hèn đang giảng bài, không có cảm giác gì cả.

Bây giờ Trần Lạc Thần lại mở miệng, làm cho người ta cảm thấy có hơi hờ hững, hơi lạnh lùng kiêu ngạo, làm cho người ta có chút kính sợ.

“Trần Lạc Thần! Đây là xe của cậu à?”

Vương Nhụy trừng to mắt hỏi.

“Ừ, vừa mới nói xong!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

“Ôi mẹ ơi! Đây chính là G-class đó, Trần Lạc Thần thế mà lại mua được G-class!”

Vương Nhụy kích động nói.

“Trần Lạc Thần, tôi muốn ngồi xe của cậu có được không?”

“Được!”

“A, wow, được ngồi G-class rồi!”

Vương Nhụy vui vẻ vỗ tay, sau đó lên xe.

Giang Tuyết Tỉnh thì đứng ở một bên, trên mặt đỏ ửng.

Đúng vậy, vừa rồi vẫn còn một mực dạy bảo Trần Lạc Thần phải tìm việc làm nữa, bây giờ thì sao, người ta lái xe G-class đấy!

Với cả ban đầu lúc mình nói đùa với Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần muốn đi cùng với cô, nên hai người hẹn nhau ở bến xe buýt.

Thì ra khi đó, Trần Lạc Thần đã nghĩ đến việc lái xe đưa mình theo.

“Tuyết Tỉnh, lên xe đi!”

Trần Lạc Thần thấy Giang Tuyết Tỉnh ngại rồi liền khế mỉm cười nói.

Giang Tuyết Tỉnh do dự một chút, vẫn là gật đầu rồi ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Xe nhanh chóng đầy người.

Trần Lạc Thần liền lái xe chở họ đi trước.

“Trần Lạc Thần, cậu mau nói đi, xe này cậu mua thế nào? Cậu phát tài à?”

Trên đường đi, Vương Nhụy vừa thò đầu ra khỏi cửa sổ xe chụp ảnh, vừa không quên tò mò hỏi Trần Lạc Thần.

“Chiếc xe này không phải mua, mà tham gia một hoạt động nên trùng hợp được tặng!”

Trần Lạc Thần nói.

Dù sao chiếc Lamborghini mà anh tự mình mua còn đang đặt ở núi Vân Đỉnh.

“Hả? Tặng à?”

Vương Nhụy có hơi thất vọng.

Về phần mấy cô gái khác bên cạnh Vương Nhụy thì cũng có ý định nho nhỏ của mình.

Phải biết là mấy người bọn họ còn chưa có bạn trai kìa.

Dù nói thế nào thì bây giờ Trần Lạc Thần cũng có tài sản sáu tỷ, đến lúc đó bán đi mua nhà nhỏ, xe bình thường thì cũng có sinh hoạt tiêu chuẩn của bậc trung.

Cho nên có bạn nữ đã động lòng với Trần Lạc Thần rồi.

Còn Giang Tuyết Tinh thì vừa nghe Trần Lạc Thần nói chiếc xe này được tặng.

Thì vẻ kinh ngạc đối với anh gần như biến mất không còn.

Thay vào đó lại một vẻ khinh thường.

Tham gia hoạt động được tặng xe, cô liền cảm giác hôm nay Trần Lạc Thần hẹn mình chính là vì muốn khoe khoang.

Nhưng Văn Dương lại khác, anh ấy có thực lực nên mới mua được Audi A4 kia, bởi vậy, sự hối hận đối với Trần Lạc Thần cũng tiêu tán.

“Trần Lạc Thần, không ngờ, cậu là có G-class, cho dù có được thế nào cậu cũng thành người có tiền rồi, tuyệt thật! Vậy sao họp lớp ban nãy cậu lại khiêm tốn thế! Hừ, cậu hản là nên nói toạc ra một chút chứ!”

Vương Nhụy nịnh nọt nói.

“Ha ha, thật ra có tiền hay không không nhất thiết phải nói toạc ra, còn nữa, tôi muốn nói là đừng tùy tiện coi thường người bên cạnh cậu, bởi vì cho dù người ta có rất bình thường, nhưng vào một vài thời điểm, người có thể giúp cậu, có khả năng chính là người đó đấy!”

Trần Lạc Thần cũng lấy ra khí chất cậu Trần, nói chuyện với bọn họ.

Các cô gái lại chấp nhận.

Còn Giang Tuyết Tỉnh thì sau khi có hơi nhíu mày chán ghét, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Lạc Thần cũng không nói gì nữa.

Xe nhanh chóng tới bệnh viện.

Lúc này, Lý Văn Dương đã được băng bó xong, lúc các bạn học vừa đi vào, Lý Văn Dương đang gọi điện thoại liên hệ người ta.

“Anh Kim, ba tôi đã gọi điện thoại cho anh rồi, tôi đang ở bệnh viện đây anh Kim, anh có thể tới một chuyến không, nghe ba tôi nói, rất khó giải quyết với người bên kia!”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK