Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Là chị Âu Dương Như sao?”

Long Thiếu Vân sửng sốt.

“Đúng vậy!”

Sau đó, Ngụy Mộng Kiều nói về nguyên nhân hậu quả của sự việc, còn Âu Dương Như lúc này cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, đang nhìn Trần Lạc Thần đầy oán hận.

Mặc dù vừa rồi cô rất mơ màng, nhưng cũng biết rằng Trần Lạc Thần và em họ đã đỡ mình đi vào.

Sau đó, một người nọ tiến đến cởi quần áo của mình. Người này không phải Trần Lạc Thần thì còn ai nữa?

Âu Dương Như khóe mắt đỏ hoe.

“Được rồi, thằng nhóc này to gan quá. Nhà họ Long chúng ta và nhà họ Âu Dương ở Nam Dương có giao tình bao nhiêu năm nay. Anh dám hỗn láo với chị Âu Dương. Tôi thấy anh chán sống rồi! Có nhà họ Long Yến Kinh chúng tôi ở đây, anh có ghê gớm tới đâu, cũng sẽ khiến anh phải trả giá! ”

Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.

“Cái gì? nhà họ Long Yến Kinh? Quỷ thần ơi, lần này chuyện lớn như vậy, nhà họ Âu Dương và nhà họ Long gia đều tham gia, vậy thì người này, xem ra là cậu chủ nhà họ Long Yến Kinh!”

“Không sai vào đâu được. Mặc dù cậu chủ Trần không phải dạng vừa, nhưng có thể đối phó được cơn phẫn nộ của cậu chủ nhà họ Long và nhà họ Âu Dương sao? Thật sự là…”

Một nhóm người bàn luận sôi nổi.

“Ừm, ừm, anh Thiếu Vân, anh phải đòi lại công bằng cho em họ của em, vừa rồi anh không biết đâu, suýt chút nữa đã bị con thú này làm nhục!”

Ngụy Mộng Kiều nói.

“Cứ yên tâm, anh sẽ không để yên chuyện này đâu!”

Long Thiếu Vân mỉm cười mờ ám.

Sau đó, anh ta giơ chân lên đá Trần Lạc Thần.

“Mẹ kiếp, đánh chết cho tôi, mặc kệ hắn là cậu chủ khỉ khô gì đó, dám xúc phạm người của nhà họ Âu Dương như vậy, đánh chết cho tôi!”

Long Thiếu Vân hét lên.

Một số vệ sĩ đã tiến lên ngay lập tức.

Muốn ỷ đông ăn hiếp Trần Lạc Thần.

Mà đôi thanh niên nam nữ ở bên cạnh đã có cậu chủ Long chống lưng rồi.

Cũng không sợ Trần Lạc Thần nữa.

“Dừng tay!”

Lúc này, Tần Nhã đột nhiên hét lên.

Sau đó vừa rơi nước mắt vừa bước tới.

“Tiểu Nhã, sao em lại ở đây?”

Khi Trần Lạc Thần nhìn thấy Tần Nhã, không khỏi khẽ giật mình.

Về phần Tần Nhã, lúc này cô ta liếc nhìn anh với vẻ tràn đầy thất vọng.

Sau đó nhìn Long Thiếu Vân và nói:

“Cậu chủ Long, anh thả anh ấy đi được không! Coi như tôi cầu xin anh đấy!”

“Thả hắn ra? Ha ha, em gái Tần Nhã, không phải tôi không giúp cô, mà người này quả là vô cùng đáng ghét. Nếu tôi không dạy cho hắn một bài học, tôi không có cách nào đối mặt với chú Âu Dương và những người khác, cô đừng quan tâm! ”

Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.

“Xin anh đấy, để anh ấy ra đi!”

Tần Nhã khẩn thiết cầu xin.

Đúng vậy, chuyện này Tần Nhã quả thật chưa từng nghĩ tới.

Thậm chí ngay lúc này, cô cũng cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Thử nghĩ xem, người mà bạn luôn thích, bỗng một ngày phát hiện ra anh ta thật kinh tởm và bẩn thỉu.

Tất nhiên không thể chấp nhận nổi.

Nhưng, mọi người đánh đập Trần Lạc Thần ngay trước mặt mình, Tần Nhã càng không thể chấp nhận.

Mà nhìn cô như sắp khóc tới nơi rồi.

Lúc này Long Thiếu Vân mới mỉm cười.

“Được rồi, em gái Tần Nhã, nếu cô đã cầu xin cho hắn ta, tôi có thể không dạy dỗ cho hắn một bài học nhưng hắn đã gây ra tai họa như vậy, người khác có dạy dỗ hắn không tôi không can thiệp được!”

Long Thiếu Vân nói xong, anh ta vẫy tay với đám đàn em của mình.

Bọn chúng mới lùi về sau.

“Tiểu Nhã, tôi không làm điều này, cô phải tin tôi!”

Về phần Trần Lạc Thần, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tại sao lại có người trong phòng?

Hơn nữa tại sao Long Thiếu Vân lại tới vào ngay lúc này.

Trần Lạc Thần cảm thấy như thể mọi thứ đều nhằm vào mình vậy.

Nhưng thời điểm hiện tại, trăm miệng cũng không giải thích được.

“Tôi không muốn nghe!”

Còn về Tần Nhã, sau khi hằn học liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần, xông qua đám người đi xuống lầu.

“Em Tần Nhã!”

Còn Long Thiếu Vân, lúc này đứng đồi diện với, một người đàn ông tóc dài, sắc mặt tái nhợt, để tóc dài thượt đứng ở trong góc phòng.

Dẫn theo vệ sĩ đuổi theo.

Ngụy Mộng Kiều hét lên: “Trần Lạc Thần, anh không thể đi, anh phải cho chị họ của tôi một lời giải thích thỏa đáng cho sự việc hôm nay!”

Nhóm người đã chặn Trần Lạc Thần lại.

Đúng lúc anh đang không biết phải làm sao.

Cảm thấy ớn lạnh từ sau lưng.

Quay đầu lại xem, đó là một người đàn ông có mái tóc dài như phụ nữ đã bước tới bên cạnh Trần Lạc Thần.

Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy bị uy hiếp mà sợ hãi.

Mà ngay lúc này.

“Nhường đường chút đi, làm gì vậy!”

Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên.

“Quái, ông già này từ đây tới vậy, chen lấn phách lối vậy hả?”

Những người xung quanh mắng mỏ.

“Ta tới đây tìm cháu trai, làm gì vậy!”

Ông già hừ một tiếng.

Sau đó chen lấn vào bên trong.

Một số người thấy ông ta ăn mặc không ra gì đã vội vàng tránh ra.

Về phần thanh niên tóc dài lúc này lạnh lùng liếc nhìn ông già một cái, sau đó nắm chặt bàn tay lại.

“Làm gì, làm gì vậy hả? Buông cháu trai của ta ra!”

Ông ta tiến lên và đẩy Ngụy Mộng Kiều ra.

Mà Trần Lạc Thần vừa nhìn là biết đây không phải ai khác, mà chính là ông già ăn mày đã quấy rầy mình đêm qua.

“Cái gì? Hắn là cháu trai của ông?”

Ngụy Mộng Kiều sửng sốt.

“Hừ, không giống sao? Cháu trai, hôm nay ta tới gặp cháu, kết quả đám người kia nói cháu không có ở đó. Ta còn tưởng rằng cháu bỏ mặc ta ở lại, một mình đi Thục Xuyên rồi! Đi đi đi, chúng ta đi!”

Ông già cũng không hỏi, nắm lấy cánh tay của Trần Lạc Thần rời khỏi đó.

“Không được đi!”

Lúc này, ánh mắt cậu thanh niên tóc dài lạnh lùng, đi đến nắm lấy bả vai Trần Lạc Thần.

Về phần ông già, ông giơ tay ngăn cản, vừa nhấc lên, nhìn thấy gã tóc dài lùi về phía vách tường!

Trong khoảnh khắc, trán hắn ta lấm tấm mồ hôi, kinh ngạc nhìn ông già.

Lúc này, Trần Lạc Thần phải nhờ đến người này mới có thể thoát thân.

Anh bỏ đi cùng ông già mà không nói một lời.

“Hi hi, cháu trai, cháu có sao không?”

Ông già đưa Trần Lạc Thần đến ven sông gần một công viên và cười nói.

“Không sao, cám ơn bác… bác trai!”

Nếu không phải vì vừa rồi ông già quấy rối, nói không chừng anh sẽ phải ở lại đó giải thích cho bọn họ, hơn nữa có vẻ mình cũng không thể rời đi!

Lúc này, anh nói với lòng cảm kích.

Đồng thời, Trần Lạc Thần cũng vô cùng nghi ngờ.

Tại sao mỗi lần mình gặp chuyện, ông ấy lại như thể vô tình xuất hiện và gián tiếp giúp đỡ mình?

Ví dụ như ngày hôm nay, làm sao ông bác này tìm được tới đây?

Bấy giờ anh hỏi: “Đúng rồi, bác ơi, làm sao bác tìm thấy cháu vậy? Không lẽ bác luôn theo dõi cháu sao?”

Lúc này ông già vô cùng xấu hổ.

“Đúng vậy, hôm nay đúng là ta đi theo cháu. Này, ai bảo lần trước cháu giúp đỡ ta, lần này biết tin cháu gặp chuyện, dù gì ta cũng phải giúp chứ!”

Ông già cười nói: “Vì vậy hôm qua cháu mời ta xông hơi dùng cơm không hề thua thiệt chút nào!”

“Cháu đang gặp khó khăn, làm thế nào bác biết?”

Trần Lạc Thần càng cảm thấy ông bác này thần bí.

“Hừ, không phải là tối hôm qua, lúc ta đang ngủ trong ga ra, nghe thấy mấy người nói chuyện hôm nay sẽ ra tay hãm hại cháu, sau đó ta vội đi tìm cháu. Quả nhiên, cháu đã bị sập bẫy rồi!”

Ông già nói.

Sau đó, kể hết với Trần Lạc Thần.

Thì ra khi ông lão đang tìm chỗ nghỉ ngơi trong ga ra để xe, tình cờ nghe thấy Long Thiếu Vân gọi điện thoại, nói rằng bắt tay với Ngụy Mộng Kiều hôm nay cho mình vào tròng.

Quả nhiên, không có tình yêu và lòng thù hận nào là không có lý do, Ngụy Mộng Kiều cố gắng mời mình tham gia vào cái mà cô ta gọi là bữa tiệc ngày hôm nay, vốn là một âm mưu thông đồng với Long Thiếu Vân.

Họ thậm chí còn tính toán từng bước.

Trần Lạc Thần lúc nãy cũng nghĩ tới điều này, bởi vì không thể trùng hợp như vậy.

Nhưng Trần Lạc Thần không hiểu tại sao Ngụy Mộng Kiều lại hãm hại mình, giữa họ không có thù oán gì!

“Hừ, đứa trẻ ngốc ạ, tuy cháu giàu có hơn bọn họ, nhưng cháu tốt bụng quá, người ta muốn hại cháu, còn cần lý do sao?”

Ông già nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu cười.

“Hơn nữa, chuyện này nghiêm trọng hơn những gì cháu nghĩ, nếu không phải ông già này kéo cháu đi, chắc bây giờ gân tay chân của cháu cũng mỗi thứ một đường rồi, bọn họ có tiếng lắm! Tên tóc dài đứng sau cháu muốn ra tay không chỉ một lần đâu! ”

Ông kể lại với Trần Lạc Thần những gì mình vừa nhìn thấy.

Trần Lạc Thần nghe xong, trong lòng cũng dâng lên nỗi sợ hãi.

Trước đây, hầu hết những rắc rối mình gặp phải đều liên quan đến lợi ích, không muốn tính toán so đo với người khác nên giải quyết mọi việc rất êm đềm.

Còn bây giờ, Trần Lạc Thần cuối cùng cũng cũng hiểu câu nói người không vì mình trời chu đất diệt của chị mình có nghĩa là gì rồi.

Không quan tâm bạn giàu có hay không, chỉ cần bạn không có khí chất và sự tàn nhẫn, ai cũng có thể dễ dàng đánh gục bạn!

Trần Lạc Thần thở dài một tiếng, sau đó đôi mắt trở nên lạnh lùng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK