Hồ Tuệ Mẫn ngoắc tay với Trần Lạc Thần. Với thân phận hiện giờ của Trần Lạc Thần, anh rất không muốn qua đó với vẻ thấp hèn như vậy. Dẫu sao anh không cần thiết phải để Hồ Tuệ Mẫn gọi là tới, quát là đi. Hồi còn đi học, mấy lần tham gia cuộc thi, Hồ Tuệ Mẫn làm đội trưởng nên chắc đã quen với việc này. “Trần Lạc Thần, bảo cậu chuyển mấy thùng nước khoáng đã chuyển chưa?” “Trần Lạc Thần, giúp mọi người lấy hành lý đi!”
Tóm lại, chắc Hồ Tuệ Mẫn đã quen.
Bây giờ nghe thấy điều này, lòng Trần Lạc Thần nở nụ cười khổ nhưng anh vẫn bước tới. “Haha, đúng thật này, Trần Lạc Thần vẫn nghe lời chị!”
“Dám không nghe chắc? Đừng nói chị Tuệ Mẫn của chúng ta trước kia là đội trưởng của anh ấy, bây giờ Tuệ Mẫn đã là cảnh sát rồi, không nghe lời thì bắt đi, haha!”
Một cô gái nói đùa.
“Trần Lạc Thần, tôi nhớ trước kia cậu rất nghèo mà, sao lại nghĩ không thông suốt mà chạy tới quán bar uống rượu à? Thế nào? Trở nên giàu có rồi hả?”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi. Vừa nãy cô ta đã rất khó hiểu. “Ồ? Trần Lạc Thần rất nghèo sao?” Các cô gái ngạc nhiên.
“Đúng thế, trước đây khi học cấp ba, nhà Trần Lạc Thần nổi tiếng nghèo khó, mỗi ngày cậu ta chỉ ăn một bữa, có lúc còn chẳng đóng nổi học phí, tóm lại mọi người không thể tưởng tượng được độ nghèo đó đâu!”
Hồ Tuệ Mẫn trả lời.
Những lời này của cô ta không có ý gì khác. Đây cũng là tính cách thẳng thắn được trau dồi từ nhỏ, có gì nói đó, hoàn toàn không để ý đến cảm giác của Trần Lạc Thần.
Từ hồi cấp ba đã như vậy.
Những lời khiến người khác rất khó xử nhưng Hồ Tuệ Mẫn lại nói ra ngay trước mặt đám đông. Có lẽ trong mắt cô ta, nghèo khó chẳng là gì cả. Nhưng lúc này ánh mắt các cô gái nhìn Trần Lạc Thần đã trở thành ánh mắt thương cảm.
Vì vừa nãy mọi người đều cho rằng anh là một chàng công tử nhà giàu.
“Ừm, vậy nên hãy chú trọng học tập, đọc nhiều sách hơn, tập trung vào việc học và sự nghiệp của mình!” “Đúng thế, một người bạn cấp hai trước đây của tôi, bị sốt cao từ nhỏ nên đầu óc không được linh hoạt lắm, sau này người ta lại lập nghiệp từ sớm, bây giờ đã có một cửa hàng riêng rồi đấy! Vậy nên Trần Lạc Thần à, anh cũng cố gắng lên nhé!” Không đợi Trần Lạc Thần lên tiếng, mấy cô gái đã nói liên tục không ngớt. Trần Lạc Thần không giải thích, chỉ gật đầu với một nụ cười gượng gạo. “Được rồi Tuệ Mân, chúng ta tới nơi khác uống đi!” Thẩm Quân Văn châm một điếu thuốc, anh ta cảm thấy mình không cần phải nói chuyện với Trần Lạc Thần. “Được, được, Trần Lạc Thần, anh đi không?”
Một cô gái thuận miệng hỏi.
“Cậu ta đi làm gì, cậu ta không hiểu những chuyện chúng ta nói đâu!”
Hồ Tuệ Mẫn đáp.
Bản thân cô ta cũng biết có lẽ đồng nghiệp hỏi vậy chỉ là theo phép lịch sự thôi.
Nhưng Hồ Tuệ Mẫn rất sợ Trần Lạc Thần không nhìn ra đó chỉ là lời mời khách sáo mà đi thật, như vậy sẽ phiền phức. Dù sao trong trường hợp này, để anh đi theo trong lòng Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy không thoải mái. Cô ta mỉm cười vẫy tay với Trần Lạc Thần rồi mấy người cùng ra khỏi quán bar.
Mà ở vị trí cửa ra vào, Thiên Long Địa Hổ có vẻ đã giải quyết xong, hai người đang hút thuốc, dựa vào cửa nhìn cậu Trần.
Hiển nhiên họ đã chờ anh được một lúc. “Giải quyết xong rồi à? Dương Lộ đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Đang khóc ở trong kìa!”
Thiên Long cười nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cả ba cùng nhau bước ra ngoài.
“Cậu Trần, những người vừa nãy là bạn cậu à?”
Sau khi ra ngoài, Thiên Long hỏi. “Một người trong số đó được coi là bạn học, bạn cấp ba! Sao vậy?”
“Trông mấy người này có vẻ không phải tốt nghiệp học viện cảnh sát thì cũng là học viện quân sự, rõ ràng đã được huấn luyện quân sự!”
Địa Hổ vừa hút thuốc vừa nói.
“Hai người giỏi thật, điều này mà cũng nhìn ra được, người tôi nói chuyện cùng tên là Hồ Tuệ Mẫn, tốt nghiệp học viện cảnh sát, bây giờ người ta đã vào đội cảnh sát hình sự rồi, rất giỏi đấy!”
“Nếu là bạn của cậu chủ thì tôi cũng nói thẳng luôn, người bạn này của cậu và cả đồng nghiệp cô ấy tối nay có thể sẽ gặp chuyện!” Thiên Long hỏi rõ tình hình xong mới nói.
“Ha?”
Trần Lạc Thần sững sờ.
“Vừa rồi chúng tôi nhìn họ ra ngoài, có hai người đi theo họ, hơn nữa trên người họ đều có sát khí, cũng từng qua huấn luyện quân sự, chắc chắn đã từng giết
người!”
Thiên Long bảo.
Thật ra nếu những lời này không phải do Thiên Long Địa Hổ nói thì Trần Lạc Thần sẽ không tin.
Vừa nãy Trần Lạc Thần nhìn theo mấy người Hồ Tuệ Mẫn đi ra nhưng cũng không chú ý tới những tình huống này.
Nhưng anh là ai, trong phương diện này sao có thể sánh được với Thiên Long Địa Hổ? Mà hai người này cũng sẽ không bao giờ đùa cợt với anh.
Theo lý mà nói, anh cũng không qua lại thân thiết với Hồ Tuệ Mẫn, thời cấp ba miễn cưỡng có thể coi như có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Nhưng nói thế nào thì cũng là bạn học.
Bản thân anh biết cô ta sẽ gặp chuyện, nếu không cứu thì sao anh có thể thanh thản được?
Bây giờ Trần Lạc Thần lại không muốn để lộ thân phận của mình, vì những chuyện sau này anh phải làm có rất nhiều! Trong lòng anh đã có tính toán. Sau khi sắp xếp Thiên Long Địa Hổ xong.
Trần Lạc Thần đến thẳng quán bar Hồ Tuệ Mẫn tới. Khi anh đến, Hồ Tuệ Mẫn và những người bạn đã bắt đầu uống. “Phụt! Tuệ Mẫn, cậu xem, sao Trần Lạc Thần lại tới đây?” Có cô gái phun ra một ngụm rượu, chỉ vào Trần Lạc Thần ngạc nhiên.
Mà Trần Lạc Thần cũng đã tìm thấy họ, anh bước tới.
“Sao cậu lại tới đây?”
Hồ Tuệ Mẫn cau mày.
Cô ta cho rằng Trần Lạc Thần muốn giở trò vô lại nên mới chán ghét hỏi. Thiệt tình, vừa nãy chỉ khách sáo mời cậu ta thôi, thế mà cậu ta lại tưởng họ mời cậu ta tới uống rượu thật. Ơn giời, người này làm sao thế? “Tôi tới để nói với cậu một tiếng, hôm nay đừng ở ngoài muộn quá, rất nguy hiểm! Có mấy người đang theo dõi các cô!”
Trần Lạc Thần lên tiếng.
Anh cũng chỉ có thể nói nhiều đây, coi như nhắc nhở Hồ Tuệ Mẫn một tiếng.
“Ô? Có người theo dõi chúng tôi? Ai? Sao tôi không thấy? Haha, chúng tôi làm nghề gì, cậu làm nghề gì, nếu nói có người theo dõi chúng tôi thì tôi thấy chỉ có cậu theo dõi chúng tôi thôi đấy!”
Nếu là lãnh đạo nói những lời này thì đám người Hồ Tuệ Mẫn sẽ cực kỳ chú trọng. Nếu là bạn tốt nói, Hồ Tuệ Mẫn cũng sẽ biết ơn. Nhưng những lời này lại do Trần Lạc Thần nói, Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với nghề nghiệp của mình. Giống như cô ta, rõ ràng là liệp ưng, mãnh hổ, mà lúc này lại có một con lợn chạy tới quơ tay múa chân với lĩnh vực mà mình am hiểu.
Đương nhiên Hồ Tuệ Mẫn sẽ tức giận, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ giận dữ.
Mà lần này Trần Lạc Thần tới cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này. Anh chỉ gật đầu rồi rời đi. “Người này thật đáng ghét, nghĩ mình là ai, khoe khoang cái gì?” “Đúng đó Tuệ Mẫn, thời cấp ba anh ta cũng khiến người khác khó chịu vậy à?” Các cô gái cũng ghét bỏ Trần Lạc Thần nhiều chuyện.
“Aiya, tôi cũng lười nói về cậu ta, nói cậu ta làm gì, Tiểu Manh, Tiểu Điền, đi thôi, đi vệ sinh với tôi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.