Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngờ anh chẳng những có thân thủ xuất thần nhập hóa mà ngay cả y thuật cũng cao siêu như vậy, Vạn Sơn bội phục!”

Thẩm Vạn Sơn cung kính nói.

Trần Lạc Thần khẽ lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Còn Thẩm Vạn Sơn giờ phút này liếc nhìn về đám anh em một cái.

Sau đó Thẩm Vạn Sơn cung kính nói: “Không biết sau này anh muốn làm gì, có cần dùng đến anh em chúng tôi hay không? Anh đã cứu mạng anh em chúng tôi nên anh em chúng tôi muốn đi theo anh, ra sức vì anh.”

Đúng vậy, lòng cảm kích ơn cứu mạng của anh khó mà nói nên lời, mà đám người Thẩm Vạn Sơn lại là người trọng tình trọng nghĩa.

Mặt khác, bây giờ đám người Thẩm Vạn Sơn không còn chỗ nào khác để đi, nếu có thể đi theo người thanh niên này, với bản lĩnh cường đại của anh ta, nói không chừng sẽ có một tiền đồ rộng mở.

Mà hiển nhiên mấy người khác cũng đều nghĩ như vậy.

“Tôi? Chỉ sợ sau này đến ở lại khu tam giác này cũng không có chỗ…!”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

“Anh cũng không có chỗ? Vậy thì quá phù hợp rồi, đối với mấy anh em chúng tôi mà nói thì chúng tôi tương đối quen thuộc với khu tam giác Thiên Thành, đi theo anh, nói không chừng còn có thể giúp anh làm chuyện gì đó, anh cho chúng tôi đi theo anh đi?”

Thẩm Vạn Sơn nói.

Trần Lạc Thần trầm tư một chút.

Bây giờ mình thiếu nhất chính là nhân thủ, nhưng với thế lực của bản thân thì không biết đến lúc nào anh mới có thể tự xây dựng được thế lực để giúp mình chống lại Mạc Trường Không.

Thẩm Vạn Sơn có nền tảng tốt, lại trọng nghĩa khí, nếu sau này huấn luyện bọn họ theo một phần phương pháp của giáo sư Tần Bá, đối phó với mấy người Mạc Thanh Mạc Thiên kia hoàn toàn không thành vấn để.

“Nói thu nhận thì quá lời rồi, tôi cũng chỉ bốn biển là nhà, nếu chúng ta có thể cùng nhau xông xáo cũng là chuyện vô cùng tốt!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Đám người Thẩm Vạn Sơn nhao nhao vui mừng.

Trần Lạc Thần gật đầu.

“Ầm ầm!”

Lúc này, mây đen dày đặc, từng đợt tiếng sấm vang lên.

Ngay sau đó, mưa to như trút nước rơi xuống.

Đám người Trần Lạc Thần ở lại trong hang núi.

Cả đám đều cảm thấy không an tâm, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa hang.

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu muốn sinh tồn ở khu tam giác Thiên Thành thì chúng ta phải có sản nghiệp và thế lực của mình mới được!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

Trần Lạc Thần gật đầu.

Bây giờ, tất cả mọi người đều không có chỗ ở, mưa to còn phải trốn vào hang núi.

Cứ như vậy mà muốn sống sót ở Thiên Thành, quá khó!

“Các người có biện pháp gì không?”

Trần Lạc Thần quay đầu hỏi.

“Thành phố lớn nhất ở khu tam giác tên là Thiên Thành, ở đó kinh tế phồn vinh, là chỗ lập thân tốt, nhưng cũng vì thế mà nơi đó có thế lực đông đảo, quá mức hỗn tạp, chúng ta cứ tiến vào như vậy sẽ rất khó để dừng chân ở nơi đó!”

“Mười mấy cây số xung quanh đây có một thị trấn nhỏ bên ngoài thành phố Thiên Thành, tên là Tháp Câu Trấn, nơi đó tương đối phồn hoa, chúng ta có thể bắt đầu từ nơi đó! Anh này, tôi còn có một khoản tiền, có thể thành lập công ty nhỏ! Cứ như vậy trước đã!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

Trần Lạc Thần khoát tay: “Công ty cỡ nhỏ thì không cần, tôi có thể cho anh một khoản tiền, anh đi lập một doanh nghiệp lớn một chút, đúng rồi, ở Tháp Câu Trấn có cái gì?”

“Thứ đáng chú ý nhất chính là một nhà máy gia công dược liệu, nhà máy này tương đối lớn, nhưng muốn có được nó thì sẽ mất không ít tiền đâu!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Nhà máy dược liệu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK