Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thưa anh, thật sự không được, khách bên trong đã lên đồ rồi!”

“Mẹ mày, vẫn không được, có biết chủ nhân lần này là ai không? 3 phút, 3 phút cô không xử lý được chuyện này thì kêu giám đốc của các cô ra đây xử lý có tin hay không hả?”

Nam sinh đó cao ngạo nói.

“Được, tôi sẽ cố thử xem!”

Nữ nhân viên phục vụ rất nhanh bước vào, nói lại tình hình.

Trần Lâm bọn họ cũng không vừa.

Dựa vào đâu, chúng tôi vào trước, đã ngồi xuống ăn rồi, một câu của cô thì muốn chúng đổi bàn là đổi bàn à?

Cô là ai chứ!

“Không đổi, nói với bọn họ, chúng tôi không đổi!”

Trần Lâm lạnh mặt, tính khí của cô ta cũng nổi lên.

“Ây ô, tôi ngược lại muốn xem thử, ai có khẩu khí lớn như thế, ngay cả mặt mũi của cậu Chu chúng tôi cũng không cho!”

Cửa phòng bao tự động bị đẩy ra, tên đó trực tiếp đi vào.

Khí thế này, có hơi hung hăng ngang ngược.

Hạch tâm của mọi người bây giờ có anh Mã Phi ở đó.

Nói thật, phú nhị đại bình thường căn bản không sợ.

Dù sao, anh Mã Phi bây giờ là người của phố thương nghiệp Kim Lăng.

Lúc này, mọi người đều đổ dồn ảnh mắt chờ mong lên người Mã Phi.

Mã Phi hắng giọng đứng dậy.

“Mấy bạn học, chỗ này là chúng ta đặt trước rồi, đổi chắc chắn không thể đổi được, cũng không có đạo lý như thế, hay là nhượng một chút, để tôi mời, mời mọi người đến nhà hàng Gia Viên của phố thương nghiệp Kim Lăng ăn bữa cơm?”

Mã Phi điềm nhiên, nhàn nhạt mỉm cười.

Nội dung trong đây rất phong phú. Đã biểu hiện lập trường, trong đó nói rõ mình có quan hệ với phố thương nghiệp Kim Lăng.

“Mẹ mày! Bây giờ ai cũng dám lấy phố thương nghiệp Kim Lăng kê lên đầu, lẽ nào thật sự tưởng tôi không phải đến từ Kim Lăng, ở phố thương nghiệp không có bạn bè chống lưng hay sao?”

Vào lúc này, một người từ cửa bước vào hai tay xỏ vào túi, mỉm cười như có như không nói.

“Cậu Chu! Thì ra là cậu!”

Mà Mã Phi nhìn thấy người này, vốn dĩ có một chút biểu cảm cứng rắn, lập tức trở nên vô cùng nịnh bợ.

Ngay cả Lý Thi Hàm cũng hơi nheo mắt.

Cậu Chu trước mắt này, tên là Chu Trạch, là sinh viên của đại học Giang Nam, rất giàu có, gần đây còn qua lại thân thiết với đám cậu Bạch!

Khoảng thời gian trước, cậu Chu này còn hay tham gia các buổi tụ tập trên du thuyền, nghe nói quên được một lão đại!

Điều này sao có thể khiến mọi người không kinh ngạc được, cậu Chu này, căn bản không phải phú nhị đại bình thường.

“Sao hả? Anh còn nhận ra tôi?”

Chu Trạch nhàn nhạt mỉm cười.

“Sao có thể không nhận ra chứ, tôi và anh Khôn chơi với nhau, anh Khôn biết cậu!”

Mã Phi bộ dạng kính cẩn, đâu còn có nửa thần khí thế vừa rồi nữa!

“Hừ, thì ra người của thằng nhóc Tiểu Khôn, sao hả, tôi đến ăn cơm, ngay cả đổi phòng bao cho tiện cũng không được sao?”

Chu Trạch cười lạnh một tiếng.

“Đâu có, có điều cậu Chu cậu xem, chúng tôi đã bắt đầu ăn rồi, cậu coi như nể mặt của tôi đi!”

“Vãi, anh ở trước mặt tôi có cái qq gì, có đổi hay không?”

Chu Trạch mất kiên nhẫn rồi.

Mã Phi nuốt nước bọt.

Những người khác cũng nuốt nước bọt.

Cậu Chu này mọi người căn bản không đắc tội được.

Bây giờ, khí thế của Mã Phi ở trước mặt của người ta căn bản không là gì rồi, chỉ cần gọi cho cậu Bạch thì Mã Phi lập tức cút ra khỏi phố thương nghiệp.

Mặc dù Mã Phi cảm thấy má của mình nóng bừng đau rát, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đổi, chắc chắn đổi.”

“Aiya, nhiều đồ ăn như thế, sao lại đổi chứ?”

Trần Lâm lúc này chanh chua nói.

Vừa rồi cô ta giống như một con hổ cái.

Lời nói ra vào lúc này, lại trở nên nhỏ nhẹ như én nhỏ.

“Bảo Trần Lạc Thần giúp chúng ta bê đồ ăn sang một phòng bao khác, trả lại phòng cho cậu Chu!”

Một bạn học nữ hồi cấp ba ở một bên nói.

“Được, vậy chỉ có thể làm như thế rồi!”

Mã Phi bọn họ khẽ gật đầu.

Còn Chu Trạch lại có hơi sững sờ.

Trần Lạc Thần?

Lúc này anh ta nhìn thấy anh đang quay lưng, một thanh niên luôn yên lặng ngồi ăn.

Nói thật, vừa rồi khi Chu Trạch bước vào thì liếc qua anh thì cảm thấy bóng lưng phá rất quen thuộc.

Nhưng bây giờ bị người ta gọi, lập tức phản ứng lại.

Đi đến bên cạnh Trần Lạc Thần nhìn.

Thiếu chút nữa thì thét lên.

Đây không phải chính là cậu Trần – Trần Lạc Thần sao!

“Bạn… bạn học Trần Lạc Thần, thì ra cậu ở đây!”

Nhớ đến căn dặn mấy ngày trước của Bạch Tiểu Phi, Chu Trạch lắp bắp nói.

Còn mấy kẻ nịnh nọt đằng sau Chu Trạch, đã từng gặp Trần Lạc Thần rồi, cũng đều kinh ngạc không nói lên lời.

Ai có thể ngờ, cậu Trần vậy mà có thể chạy đến đây ăn cơm với cái đám này chứ!

“Hửm? Cậu Chu, cậu biết tên nghèo hèn Trần Lạc Thần?”

Mã Phi lập tức kinh ngạc.

Không biết tại sao, Chu Trạch gọi tên của Trần Lạc Thần, Mã Phi cùng rất nhiều nam sinh ở đây đều ghen tỵ, tại sao cậu Chu lại quen biết Trần Lạc Thần, mà không quen biết mình chứ?

Tại sao!

“Quen hay không liên quan đéo gì đến anh, mẹ nó cút sang một bên cho tôi!”

Chu Trạch vừa nghe Mã Phi gọi Trần Lạc Thần như thế thì bỗng bốc hỏa.

Mắng cho Mã Phi mặt mày xanh lè.

“Bạn học Chu Trạch, là cậu à, lần trước khi đến trường của các cậu chơi từng gặp một lần, đúng rồi, tấm vé đó của cậu tìm được hay chưa?” Trần Lạc Thần buông đũa xuống, lúc này nhàn nhạt hỏi một câu.

Cố tình sửa lại chuyện lần trước.

“Ồ, tìm được rồi tìm được rồi! Cảm ơn bạn học Trần Lạc Thần, thật sự cảm ơn bạn học Trần Lạc Thần!”

Chu Trạch trực tiếp cúi người 90 độ, nực cười, anh ta ở trước mặt cậu Bạch phải cung kính, lúc này ở trước mặt cậu Trần, vẫn phải ngoan ngoãn một chút.

“Cảm ơn bạn học Trần Lạc Thần!”

Mấy người chuyện nịnh bợ đằng sau của Chu Trạch, cũng đều cúi đầu nói cảm ơn.

Coi như chào hỏi.

“Không cần khách sáo, vậy cậu Chu nể mặt của tôi, phòng bao đừng đổi nữa?”

“Đương nhiên đương nhiên!”

Chu Trạch không biết Trần Lạc Thần ở đây làm cái gì, nhưng Trần Lạc Thần nói cái gì bản thân làm theo là được, ngay lập tức, sau khi nói mấy tiếng thì dẫn người rời khỏi!

Cả phòng bao bỗng chốc lại khôi phục sự yên tĩnh vừa nãy.

Bởi vì lúc này, tất cả mọi người đều có hơi trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Lạc Thần, người này vậy mà còn có thế lực này?

Chuyện này sao có thể chứ?

“Trần Lạc Thần, cậu sao quen… cậu Chu này vậy? Cậu ta tại sao lại cảm ơn cậu?”

Trong lòng Trần Lâm rất không thoải mái, vội hỏi.

“Ồ, lần trước vé xe của cậu ta mất, tôi nhặt được đưa lại cho cậu ta!”

What?

Mọi người trợn tròn mắt.

Lừa quả à? Nhắc vé xe mà cảm ơn cậu như thế?

Trần Lạc Thần cũng hơi bối rối, thuận miệng nói dối nhưng lý do không hợp lắm.

“Tôi quên rồi, có khí là vé máy bay?”

“Hả?”

Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng có hơi ngạc nhiên, vé máy bay cũng không thể như thế.

Trần Lạc Thần gãi đầu, không biết nên bịa thế nào: “Tôi thật sự quên nhặt được vé gì rồi, dù sao cậu ta khá cảm kích tôi, hờ hờ!”

Nói đại một câu, Trần Lạc Thần ăn cũng no no rồi.

Cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Tìm một cái cớ nói với bọn họ mình có việc, phải đi trước, sau đó chuồn lẹ.

Sau khi Trần Lạc Thần đi rồi, mọi người ở trong phòng bao đều quay sang nhìn nhau.

Vừa rồi Trần Lạc Thần chắc chắn không có nói thật.

Nhưng cậu Chu tại sao lại biết anh?

Tại sao quen không phải là mình, nếu như quen biết mình như vậy, vậy thì sẽ như thế này như thế kia rồi!

Có ghen tỵ, cũng có người giống như Lý Thi Hàm, Trần Lâm, trong lòng không biết mùi vị gì.

Các cô thậm chí có hơi sợ, Trần Lạc Thần sẽ không đổi vận rồi, bám được vào cậu Chu, từ đó tìm được công việc tốt, phải, thật sự có thể như thế.

Nếu là như thế, trong lòng Lý Thi Hàm và Trầm Lâm hối hận muốn chết đi được.

Đặc biệt sợ một màn này đến!

Ài, khẩn trương muốn chết!

“Ha ha, chắc cậu Chu sẽ không coi cậu ta ra gì đâu, dù sao loại chuyện cảm ơn này, một hai lần cũng đủ rồi, tên nghèo này, thật sự có thể khiến cậu Chu vì cậu ta mà báo đáp gì đó sao? Căn bản không thể!”

Dường như nhìn ra sự lo lắng của mọi người, Mã Phi cười ha hả nói.

Trong lòng mọi người mới dễ chịu hơn một chút.

Lại nói Trần Lạc Thần rời khỏi rồi, thật ra vừa rồi, Trần Lạc Thần hoàn toàn có thể trực tiếp xé rách mặt với đám người này!

Nhưng rồi thế nào chứ, suy nghĩ đến chút giao tình cũ với Lý Thi Hàm, cho cô ta một chút mặt mũi đi, mặc kệ Lý Thi Hàm bây giờ như thế nào, cô ta trước đây đã giúp anh rất nhiều.

Lần này, coi như trả hết đi!

Sờ da bụng, Trần Lạc Thần ăn cũng no no rồi, không biết Tô Tường Vi bọn họ đã ăn cơm chưa, mang chút bọn họ ít đồ.

Trần Lạc Thần lại chạy đến chỗ của Tô Tường Vi.

Thậm chí đến liên lục suốt bảy ngày.

Trần Lạc Thần không có chuyện gì thì thích đến chỗ Tô Tường Vi, nói chuyện, thăm tụi nhỏ, loại cuộc sống không có đè nén cảm xúc này khiến trong lòng Trần Lạc Thần vô cùng thoải mái.

So với ở trong trường ngây ngốc thoải mái hơn nhiều.

Mà quan hệ giữa Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi cũng càng ngày càng tốt..

Thêm zalo của Tô Tường Vi, hai người cũng thường xuyên nói chuyện qua zalo.

Nếu nói Trần Lạc Thần đã Tô Tường Vi rồi sao? Trần Lạc Thần không trả lời được, thích cô gái này hay thích cảm giác này.

Bảy ngày thường xuyên nói chuyện với Tô Tường Vi, có khi trả lời tin nhắn của Tô Lệ Hàm rất chậm.

Mãi đến tối hôm nay, Tô Lệ Hàm đột nhiên hỏi một câu:

“Trần Lạc Thần, trừ tôi ra, cậu có phải còn đang nói chuyện với cô gái khác hay không?”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK