Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em dám tránh? Tôi kêu em ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi khiến nhà họ Tần em biến mất khỏi Kim Lăng!”

Long Thiếu Vân nổi bão, nắm lấy tóc Tần Nhã.

Kéo về phía mình.

“Buông tôi ra, anh là đồ điên! Thả tôi ra!”

“Bốp!”

Tần Nhã giãy giụa, bất giác, một bạt tai tát lên mặt Long Thiếu Vân.

“Đánh tôi? Em dám đánh tôi?”

Hai mắt Long Thiếu Vân như sắp phun máu.

Mọi người càng kinh ngạc há hốc miệng.

“Tiểu Nhã, cậu không sao chứ!”

Đám người Triệu Đồng Đồng, vội kéo Tần Nhã sang một bên, bảo vệ Tần Nhã.

“Tôi muốn em lập tức quỳ trước mặt tôi! Nếu không em sẽ hối hận!”

Long Thiếu Vân che mặt tức giận nói.

Mà người nhà họ Long lúc này cũng tới.

Dù sao thì tát cậu Long tương đương với tát vào mặt nhà họ Long ở Yến Kinh ngay trước mặt mọi người.

“Cậu Long, xin lỗi, là Tiểu Nhã không biết lễ phép, xin lỗi cậu Long!”

Tần Hướng Nam nắm chặt nắm đấm, cắn răng.

Dù sao thì một người cha khi nhìn thấy con gái mình bị người khác đối xử như vậy căn bản đều không thể chịu được.

Mà người nhà họ Tần thì sao, sợ chuyện xé to.

Chú ba Tần Nhã liền đi tới cười nói.

“Phịch!”

Trực tiếp bị Long Thiếu Vân đấm ngã xuống đất: “Cút cho tôi!”

“Chú ba!” Tần Nhã khóc.

Người nhà họ Tần cũng sợ hãi.

Trơ mắt nhìn Long Thiếu Vân chậm rãi đi về phía Tần Nhã.

“Bộp!”

Bỗng nhiên, một viên đá đập thẳng vào trán Long Thiếu Vân.

“A!”

Long Thiếu Vân đau đớn che trán hét lên.

“Ai?”

Long Thiếu Vân mắng mỏ.

Sau đó bộp một tiếng, trán lại bị đánh một cái.

Lúc này nhìn sang cửa phía ngoài hội trường.

Chỉ thấy mấy nam sinh đi tới, không biết đã vào hội trường từ lúc nào.

Nam sinh dẫn đầu trong số đó, tay cầm súng đồ chơi, đang nhắm vào Long Thiếu Vân.

“Hahaha, hai phát đều trúng!”

Nam sinh cười to, vứt súng đồ chơi sang một bên.

“Dm, lại là chúng mày? Có phải không muốn sống nữa không?”

Long Thiếu Vân vừa nhìn, không phải chính là mấy tên buổi sáng tới gây chuyện, sau đó lại bị mình đánh bỏ chạy sao?”

Không sai, người tới chính là mấy người Hoàng Hiên.

Lúc này, Hoàng Hiên hai tay đút túi, mấy người theo phía sau, đi về phía Long Thiếu Vân.

“Đúng vậy, bây giờ toàn thân tao khó chịu, muốn bị đánh!”

Hoàng Hiên cười lạnh nói.

“Người đâu, cho tôi…”

Long Thiếu Vân muốn gọi người đánh.

Lại bị quản gia cản lại: “Cậu Long bình tĩnh đừng nóng, xem xem họ rốt cuộc muốn làm gì!”

“Tao nói cho mày biết Long Thiếu Vân, nếu biết điều thì thả chị dâu tao ra, nếu không, mày xong đời rồi!”

Hoàng Hiên bỗng chỉ vào Tần Nhã.

“Cái gì!!!”

Toàn trường lúc này đều kinh ngạc.

“Má ơi, trên đầu cậu Long là đôi sừng xanh xanh!”

“Đúng vậy, nhà họ Long lần này thật sự là mất mặt!”

Đám người nhao nhao nói.

Mà Bạch Tiểu Phi đang bị thương lúc này liếc nhìn Hoàng Hiên, nhắc nhở anh ta gây chuyện thì gây chuyện nhưng cũng đừng tùy tiện đùa.

Thế này to chuyện rồi.

“Xem ra lời đồn đều là thật, người cậu Long muốn là đồ thừa của người ta?”

Mọi người láo nháo.

Tần Nhã thì sao, lại nhìn sang Hoàng Hiên: “Anh nói linh tinh gì đó, ai…ai là chị dâu anh!”

“Hề hề, dù sao thì tôi cũng không quản, hôm nay chúng tôi ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương!”

Hoàng Hiên nói.

Mà Long Thiếu Vân lại tức giận đến mặt xanh mét.

“Tôi hiểu rồi, chẳng trách đám người Hoàng Hiên buổi sáng tới gây chuyện, thì ra là có ý cướp hôn, hai cậu ấm ghen, Hoàng Hiên là em nuôi của cậu Trần!”

“Đúng vậy!”

Mọi người đều nghị luận.

“Hừ, các người thật to gan, chạy tới đây gây chuyện, có gan thì kêu Trần Lạc Thần tới, tại sao lại phái các người tới chứ? Kêu hắn tới đây, còn nữa, đừng tùy tiện gọi người khác là chị dâu!”

Dương Ngọc nói.

Không biết tại sao, nghe thấy Hoàng Hiên gọi Tần Nhã là chị dâu, trong lòng Dương Ngọc liền không thoải mái!

“Con mẹ nó, tôi thấy chúng nó chính là muốn tìm chết, ba lần bốn lượt gây chuyện ở tiệc sinh nhật của tôi, đánh chết chúng cho tôi!”

Long Thiếu Vân đỏ mắt hét lên.

Tất cả vệ sĩ nhà họ Long dẫn theo hôm nay đều vây tới.

Hơn trăm người.

Tình cảnh rất hoành tráng dọa sợ tất cả các doanh nhân nổi tiếng có mặt.

“Dm, nhiều người vậy à? Tao sợ quá, nhưng muốn ở Kim Lăng so người nhiều sao?”

Hoàng Hiên đút tay vào túi cười nói.

Sau đó húyt sáo một tiếng.

“Rầm rập!”

Chỉ thấy ngoài cửa bỗng xông vào một đám người.

Nửa chân núi sơn trang Ôn Tuyền đều là người, đều đang đi tới đây.

Nói ít cũng phải năm sáu trăm người, hơn nữa ai ấy đều là vệ sĩ nhà họ Trần cực kỳ có khí thế.

Bao vây toàn bộ hiện trường không một khe hở.

Mà sau lưng Hoàng Hiên lại như một đám rừng.

Long Thiếu Vân cũng bị tình cảnh này dọa sợ.

Dương Ngọc cũng ngậm miệng.

Đúng vậy, nếu chỉ xét những người này thì nhà họ Long quả thực không có chút lợi thế nào.

Họ, đều là người của Trần Lạc Thần.

Từ lúc nào mà Trần Lạc Thần đã trở nên thế này?

Dương Ngọc thầm nghĩ.

Mấy cấp cao nhà họ Long nhìn xung quanh, nuốt nước miếng.

“Cậu ba, tuyệt đối đừng kích động, họ chính là cố ý tới gây chuyện, nếu chúng ta ra tay trước, họ sẽ có cớ!”

Một vị cấp cao nhà họ Long nói với Long Thiếu Vân.

“Thiếu Vân, phải nhịn, tôi muốn xem xem họ có thể thế nào!”

Người khác cũng có chút cố kỵ.

“Lý tổng tới rồi!”

Chính vào lúc này, không biết ai nói một câu.

Liền nhìn thấy đám người tự động tránh ra.

Là Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng tới.

“Lý tổng, Triệu tổng!”

Vài thương nhân ở một bên nào còn có thể nhìn ra hình tượng, vội chào hỏi.

Mà nhà họ Long thì sao, nhìn thấy Lý Chấn Quốc.

Một người đàn ông trung niên đi tới.

“Ông Lý, đã lâu không gặp, hôm nay cậu Long của tôi tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang Ôn Tuyền, ông thế này là có ý gì?”

Rất rõ ràng, mấy cấp cao nhà họ Long đều biết Lý Chấn Quốc.

“Không có ý gì cả, nghe nói cậu Long mừng sinh nhật nên chúng tôi cũng tới tham dự náo nhiệt, cậu Long, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Lý Chấn Quốc cười nói.

“Nhiều vệ sĩ như vậy là chuyện gì, ông Lý?”

Một vị cấp cao nhà họ Long nói.

“Ông nói họ à, trước đó họ làm vệ sĩ ở phố thương nghiệp Kim Lăng, chỉ là nghe nói cậu Long muốn mừng sinh nhật ở sơn trang Ôn Tuyền quê cũ của chúng tôi nên đều rất kích động! Đều đến hết! Ông Long, ông quá mẫn cảm rồi đi!”

“Hơn nữa, chúng tôi tới chúc mừng, không mời chúng tôi vào uống một ly sao?”

Lý Chấn Quốc nói.

Long Thiếu Vân bụng đầy lửa giận.

Nhưng hắn ta không phải kẻ ngốc, không dám ra tay.

Chỉ là tức giận nghiêng đầu sang một bên.

“Đương nhiên, nhà họ Long chúng tôi vô cùng hiếu khách!”

Cấp cao nhà họ Long nhàn nhạt nói: “Ông Lý, mời!”

Sau đó, đám người Lý Chấn Quốc, Hoàng Hiên liền ngồi bàn bên cạnh Long Thiếu Vân.

Mà Long Thiếu Vân thì sao, đang buồn bực muốn uống ly rượu vang.

Bụp!

Một tiếng vang, liền cảm thấy má mình bị thứ gì đó chọi vào.

Ngẩng đầu nhìn, là Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi cầm đậu phộng chọi vào anh ta.

“Mẹ nó!”

Long Thiếu Vân hung ác trừng mắt Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi.

Nắm chặt nắm đấm.

Nuốt xuống cục tức này.

Bộp.

Lại một lần nữa, lúc này, một miếng thịt tái trực tiếp chọi lên mặt Long Thiếu Vân.

“Đậu xanh rau muống!”

Long Thiếu Vân trực tiếp đứng dậy.

“Thiếu Vân, đừng kích động!”

Lại bị cấp cao nhà họ Long ấn vai xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK