Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói cái gì? Anh là phú nhị đại? Ha ha ha!”

Bây giờ Tô Gia Linh thật sự rất vui vẻ.

Tô Lệ Hàm vẫn luôn cao lãnh, cho mình cao ngạo, không ngờ hôm nay lại có một người bạn trai tuyệt thế như vậy?

Như là một tên ngốc.

Lý Kiến Nam cũng cười khẩy nói: “Vậy dám hỏi người anh em Trần Lạc Thần, bây giờ cậu đang làm việc ở đâu? Trong nhà có sản nghiệp gì.

Vừa nói, vừa giờ đồng hồ ở cổ tay lên xem, như là sợ người ta không biết mình đeo đồng hồ Rolex.

Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn hai người: “Sản nghiệp trong nhà tôi, hai người còn chưa xứng để biết!”

“Phụt ha ha ha!”

Hai người ôm bụng cười lăn lộn.

Tô Lệ Hàm kéo kéo quần áo Trần Lạc Thần, ý bảo anh đừng nói thêm nữa..

Vừa rồi chỉ là cô nóng vội buộc miệng nói ra, không ngờ Trần Lạc Thần lại thật sự diễn theo lời nói của mình.

Tô Lệ Hàm đương nhiên biết Trần Lạc Thần bình thường ở trường rất nghèo, hơn nữa còn bị bắt nạt, chỉ là về sau trúng một số vé số.

Nhưng cho dù là trúng số, cũng cách biệt một trời một vực với Lý Kiến Nam.

Chỉ là cô chọc tức Tô Gia Linh.

Nhưng không ngờ, Tô Gia Linh không tức giận lại còn cười nhạo cô!

Ngay lúc mọi người đều có tính toán.

“Bốp!”

Tiếng cái chai rớt xuống vang lên.

“Em không biết em không biết! Em chỉ muốn hôm nay có được bằng lái, hôm nay em phải lái xe, không cần biết anh dùng cách nào, cuối cùng lấy được bằng lái cho em là được rồi!”

Trần Lạc Thần nhìn qua lại.

Là một cô gái hơn hai mươi tuổi đang khóc om xòm với bạn trai nhà mình.

Quần áo hai người đều không bình thường

Cô gái kia không thi qua, nên nổi giận

“Hạ Minh, em đừng gấp, anh nghĩ biện pháp, xem xem có kéo được quan hệ cho em không, cố gắng lấy bằng lái ra.

“Hừ, cái này còn được, dựa vào cái gì những cô gái khác lấy nhanh như vậy, rõ ràng là chiếc xe đó của em không dễ lái, bằng không sao em lại thi không qua chứ! Em nhất định phải nhanh chóng lái chiếc Lamborghini Gallardo của anh, sao đó về trường cũ đi dạo!”

Hạ Minh hổn hển!

Người đàn ông đứng ở đó khuyên nhủ

Trần Lạc Thần khẽ chật một tiếng, hai người này, hình như anh đã gặp qua đâu đấy rồi, nhưng gặp nhau ở điểm nào, Trần Lạc Thần nhất thời không nhớ nổi.

“Cậu Giang, cô Hạ Minh?”

Lý Kiến Nam đột nhiên kinh hỉ kêu lên.

“A? Kiến Nam, anh quen đại lão lái chiếc Lambor rồi đó?”

Tô Gia Linh sửa sang sợi tóc, hỏi.

“Quen biết, cậu Giang lúc ấy là sư ca ở đại học Giang Nam chúng anh, trong nhà có công ty sữa, luôn có tiền, thời gian trước anh thấy trong vòng bạn bè của anh ấy, vừa mua một cỗ Lamborghini Gallardo, hơn 11 tỷ, mẹ nó!”

Lý Kiến Nam hơi có chút đắc ý giới thiệu.

Vì chính mình quen biết người lợi hại như vậy mà kiêu ngạo.

“Oa! Xe thể thao Lambor 11 tỷ, ngầu chết đi được!”

Tô Gia Linh vui vẻ nói.

Chiếc Ferrari này của Lý Kiến Nam, mới 2 tỷ hơn.

Làm Tô Gia Linh cảm thấy rất lợi hại.

Lý Kiến Nam sửa sang lại quần áo một chút.

Lập tức bước qua game.

“Kiến Nam, là cậu à!”

Cậu Giang nhìn thấy Lý Kiến Nam tới, Hạ Minh vừa khóc rống cũng không náo loạn.

Mấy người trao đổi.

“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, nói ra, từ sau khi tốt nghiệp chúng ta cũng không gặp nhau được mấy lần…?Yo, cũng lái Ferrari à, không tệ!”

Cậu Giang đau khổ cười.

“Sao có thể so với anh được, của anh là xe thể thao Lambor đó, đúng rồi cậu Giang, xe của anh đâu rồi? Muốn tận mắt nhìn xem!”

Tô Gia Linh kéo tay Lý Kiến Nam, lúc nào cũng hơi hơi cười với cậu Giang.

Xem như là lên tiếng chào hỏi.

“Áo áo, cô chính là Tô Gia Linh, bạn gái của Kiến Nam sao, xe đang ở bên kia, khà khà, mọi người muốn xem thì xem đi, một chiếc xe rách, chỉ mấy chục tỷ mà thôi, cũng không đáng tiền gì! Sau khi xem xong, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm!”

Dứt lời, cậu cả nhà họ Giang rất sảng khoái dẫn bọn họ đi về trước.

“Hừ hừ, Lệ Hàm, cô không định đến xem sao? À đúng rồi vẫn là đừng nhìn, có nhìn thì người bạn trai này của cô cũng không mua được, không giống Kiến Nam, người ta còn mua một chiếc ferrari, còn nữa Lệ Hàm, cô có tiền không, cô cũng biết đây, nếu như không phải cậu Giang mời chúng tôi ăn cơm, tôi sẽ để Kiến Nam đưa cô về, nhưng bây giờ, chúng tôi sắp đi ăn cơm với cậu Giang, nếu như không có tiền lẻ ngồi xe, tôi có thể cho cô một hai đồng!”

Tô Gia Linh ôm bả vai cười nói.

Hở chút lại khoe khoang

Lời của người khác Tô Lệ Hàm có thể mặc kệ, nhưng khắp nơi đều lời Tô Gia Linh thấp hơi mình một bậc nói, kích thích nội tâm của Tô Lệ Hàm.

“Cần cô lo, chúng tôi không xem thì không xem!”

Tô Lệ Hàm nhịn cơn giận trọng bụng, lập tức muốn cùng Trần Lạc Thần rời đi.

“Xem một chút đi!”

Trần Lạc Thần lúc này chừa lại mặt mũi nói.

Thứ nhất, Trần Lạc Thần là thấy Tô Lệ Hàm muốn xem chiếc Lambor này lại không muốn bị Tô Gia Linh chọc tức nữa.

Thứ hai nha, Trần Lạc Thần cũng muốn tự mình xem, chiếc xe thể thao này có gì khác với chiếc xe thể thao Lambor của mình!

Chủ yếu là, nhìn thế nào hai người kia Trần Lạc Thần vẫn thấy quen mặt.

“Được được được, hai người cũng đi xem đi, nhưng mà cậu Giang quen biết với Kiến Nam, sẽ không mời hai người đi ăn cơm đâu!”

Tô Gia Linh cười nhạt một tiếng.

Trần Lạc Thần dẫn Tô Lệ Hàm đến gần bên này.

Lúc thấy chiếc Gallardo này, Trần Lạc Thần lập tức nghĩ ra!

Trách không được nhìn hai người kia có chút quen mắt.

Đây không phải là cặp nam nữ giúp người phụ vụ chỉnh mình lúc mình mua xe sao.

Lúc ấy người con gái hóa trang đậm, nhưng hôm nay phải thi.

Người con gái trang điểm trang nhã hơn.

Trần Lạc Thần trực tiếp không nhận ra được.

Trần Lạc Thần nhớ rõ, Hạ Minh này cứ ngồi lỳ ở xe mình không chịu đi ra!

Ha ha, thế giới này thật nhỏ a!

“Ôi trời, xe thể thao 11 tỷ quả nhiên khác biệt, tương đối cao cấp!”

“Cậu Giang, lát nữa chúng tôi ngồi xe của anh đi ăn cơm sao?” Tô Gia Linh hâm mộ nói.

“Được! Hả? Kiến Nam, hai vị này, là bạn bè của cậu sao?”

Lúc này cậu Giang mới chú ý đến hai người Trần Lạc Thần.

Nhưng mà, đương nhiên không phải quan tâm chú ý Trần Lạc Thần, mà chú ý đế Tô Lệ Hàm xinh đẹp tinh tế.

Cô bé này thật đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Tô Gia Linh bạn gái của Kiến Nam mấy lần.

“Ha ha, cô ấy là em gái tôi, bên cạnh cô ấy là một tên nghèo, là bạn trai của em gái tôi!”

Tô Gia Linh có chút ê ẩm nói ra.

Đặc biệt là hai chữ bạn trai, cô ta cắn vô cùng nặng, trọng điểm nhắc nhở.

“Thì ra là thế!”

Cậu Giang cười cười, đi đến bên cạnh Tô Lệ Hàm, muốn nắm tay..

Tô Lệ Hàm rõ ràng nhìn dáng vẻ háo sắc của anh ta phiền chán, lùi về sau một bước.

Trần Lạc Thần lại lập tức nắm lấy: “Chào cậu Giang!”

“Mẹ!”

Cậu Giang nhướng này, không ngờ tay của mình lại bị một tên nghèo hèn cầm lấy.

Lập tức có chút thất vọng liếc Trần Lạc Thần: “Xin chào… Mẹ nó, sao lại là anh?”

Sau khi nhìn rõ diện mạo Trần Lạc Thần.

Cả người cậu Giang cứng lại.

Thậm chí là cả người mãnh liệt chấn động, khó tin nổi..

Trần Lạc Thần, tuy nhiên lớn lên không xấu, nhưng là thuộc về loại thả vào trong đám người sẽ khó nhận ra, hơn nữa Trần Lạc Thần từ trước đến nay đều rất an phận, khó người vừa gặp đã nhớ mặt.

Hôm nay cậu Giang gặp, đương nhiên rất kinh ngạc.

Vị này, chính là cậu Trần ngay cả 54 tỷ cũng không thèm chớp mắt mua chiếc Lambor kia!

“Cậu Trần, là anh, thật vui khi gặp lại anh!” Cậu Giang kích động nắm tay.

“Cái gì cái gì?” Tô Gia Linh ở một bên kinh ngạc.

“Cậu Giang, anh vừa gọi cậu ta là gì?”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK