Nhưng cũng lại nói Trần Lạc Thần giờ phút này một tay nhấc tên cướp thất điên bát đảo Vương Mãnh giơ lên.
Nguy hiểm đã triệt để giải trừ, không có bất cứ tình huống nào gây thương vong nào xảy ra.
Chỉ bất quá, bởi vì nhà trẻ phụ cận bị ảnh hưởng đôi chút, hiện giờ nhà trẻ đang giờ tan học nên phụ huynh tới
đón con nhiều lắm. Dẫn đến bên này hiện trường người vây xung quanh các lúc càng nhiều.
Cảnh sát bất đắc dĩ đành phải kéo đường ranh giới.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ba, xảy ra chuyện gì vậy ba?”
Có đứa nhóc lung lay tay ba hỏi.
Cũng có không biết rõ tình hình gia trưởng hỏi thăm.
“Còn có thể là chuyện gì, tại Kim Lăng của chúng ta, tên cướp Vương Mãnh kia liên tục gây ra mười mấy vụ án nay đã bị sa lưới pháp luật, hắn là bị người thanh niên này bắt lấy!”
“Nhìn xem, các ngươi chắc cũng đã thấy người thanh niên này làm thế nào bắt hắn lại, giống như là siêu nhân vậy!”
Có người đầy hưng phấn gặp người nào cũng nói. Thậm chí còn hô to lên như thể hận không thể để toàn thế
giới đều biết hắn vừa rồi mắt thấy toàn bộ quá trình mạo hiểm bắt cướp đó ra sao.
Cũng có gia đình nhà ngay cả đám nhóc con đều không để ý giờ mới nhao nhao chạy tới, trên mặt đỏ ửng cho Trần Lạc Thần thu hình lại.
“Siêu nhân!”
“Siêu nhân!”
Bọn nhỏ càng là lao tới cuốn lấy Trần Lạc Thần hô to.
“Bắt cướp giỏi lắm!”
Tất cả đều sùng bái nhìn Trần Lạc Thần.
Vương Mãnh bị Trần Lạc Thần ném xuống đất, Bạch Tiểu Phi lập tức bắt lấy tiểu tử này.
“Gặp quỷ! Mẹ nhà nó hôm nay đún là ta gặp quỷ rồi!”
Vương Mãnh vẻ mặt đầy ngơ ngác và căm phẫn nhìn về phía Trần Lạc Thần hô lớn. Sau đó, hắn bị ép lên xe cảnh sát đưa về đồn.
Gia hỏa này, không chút nào tuân theo định luật vật lý a…
“Đại ca, quả thật là quá tốt, đại ca xem biết bao nhiêu người ở phía sau đều đang tán dương và ngưỡng mộ kìa.
Bạch Tiểu Phi ao ước nhìn Trần Lạc Thần.
Mà Thẩm Quân Văn nhìn thấy Hồ Tuệ Mẫn muốn đi qua cùng Trần Lạc Thần nói chút gì, một bộ dạng xấu hổ.
Lập tức ghen tuông đại phát:
“Tốt, người như là đã bắt đến, chúng ta nên trở về, Tuệ Mẫn, cô không vào trong xe trước đi?”
Thẩm Quân Văn hít sâu một hơi nói.
Nhưng Hồ Tuệ Mẫn giống như không nghe thấy.
Đi thẳng tới Trần Lạc Thần bên cạnh.
“Trần Lạc Thần, ngươi… Ngươi không có bị thương chứ? Vừa rồi quá nguy hiểm!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Không có!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt đáp lại.