Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa…… đưa bọn họ về nhà sao?”

Lương Tam kinh ngạc hỏi.

“Không nghe thấy ông chủ nói gì à?”

Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng nói.

“Có có có, tôi đưa liền đây, ông chủ, tôi đưa liền đây ạ!”

Lương Tam vội vàng gật đầu.

Còn mấy cô gái kia thì cảm kích gật đầu với Trần Lạc Thần: “Cảm ơn ông chủ, rất cảm ơn ngài!”

“Uhm, các cô mau về nhà đi!”

Trần Lạc Thần hơi hơi mỉm cười, trả lời.

Trần Lạc Thần vốn dĩ không phải kiểu người hống hách gì, huống chi tư vị phải rời khỏi nhà Trần Lạc Thần cũng đã được thể nghiệm qua rồi, cái loại chua xót, khó chịu ấy không phải người bình thường nào cũng có cơ hội nếm trải đâu.

Ấy là còn chưa nói, mấy cô gái này bị bán tới đây để làm đày tớ, chịu hết mọi tủi nhục nữa.

Một đoàn các cô gái đều rời đi hết.

Nhưng mà, đến cuối cùng vẫn còn sót lại hai người, bọn họ đứng im tại chỗ, không ngừng rơi nước mắt.

“Sao các cô không đi đi?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Tôi…… Ba mẹ của tôi bị đám côn đồ ở đây giết hại, tôi…… tôi đã không còn nhà để về nữa rồi, ông chủ!”

Một trong hai cô gái nhỏ giọng trả lời.

“Ông chủ, xin hãy để chúng tôi ở lại đây, chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ ông chủ thật tốt, chỉ cần ông chủ cho chúng tôi cơm ăn là được ạ!”

Cô gái kia lại nói tiếp.

“Được, nếu như các cô đã tình nguyện ở lại như thế thì tôi sẽ không đuổi các cô đi, có điều các cô yên tâm, kể từ ngày hôm nay, sẽ không còn bất cứ ai ức hiếp các cô nữa đâu!”

Trần Lạc Thần khẽ mỉm cười.

“Ngọc Nhi cảm ơn ông chủ!”

“Lam Nhi cảm ơn ông chủ!”

Hai người lập tức cảm ơn.

Đặc biệt là cô gái tự xưng Ngọc Nhi kia, lúc này hơi hơi ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Thần một cái.

Khuôn mặt tuyệt đẹp ấy của Trần Lạc Thần, cũng khiến cho Ngọc Nhi nhịn không được tim đập loạn nhịp.

Ở chỗ này Ngọc Nhi đã gặp được quá nhiều người tâm địa xấu xa, hèn hạ rồi, nhưng mà ông chủ mới này lại khác, hoàn toàn không giống với những người kia.

Tâm địa ngài ấy rất lương thiện.

Như vậy, Trần Lạc Thần xem như đã thu xếp ổn thỏa nơi này rồi.

Còn về chỗ tiền còn lại, đưa cho Thẩm Vạn Sơn sử dụng vào việc chiêu mộ hơn một trăm thanh niên tố chất thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm đáng tin cậy đi.

Về làm bảo vệ cho tập đoàn Thiên Long.

Có điều trước đó, phải thông qua huấn luyện của Thẩm Vạn Sơn đã.

Hai tuần sau đó, sẽ đến lượt Trần Lạc Thần tự mình huấn luyện bọn họ.

Ngắn ngủi chưa đến một tháng, tố chất, thực lực của những người này đã tăng lên đáng kể.

Đã không thua kém đội quân vệ sĩ của nhà họ Trần rồi.

Ngày hôm đó.

Trong trang viên.

“Ngọc Nhi, cậu chọn nấm tuyết lâu như vậy rồi, không thấy mệt hả?”

Lam Nhi nằm dài trên giường, nhịn không được nhìn về phía Ngọc Nhi đang nghiêm túc chọn lựa, cười khổ nói.

Thời gian mới trôi qua chưa đến một tháng, mà sắc mặt của Ngọc Nhi và Lam Nhi trông đã tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần rồi.

Đặc biệt là Ngọc Nhi, sau khi sắc mặt trở nên tốt hơn, liền lộ ra dáng vẻ xinh đẹp vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, khiến người vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến.

“Không mệt, mấy ngày nay ông chủ phải huấn luyến mấy người bảo tiêu kia đã vất vả lắm rồi, lại còn phải quản lý công ty nữa, tớ muốn nấu một bát canh nấm tuyết, đưa đến cho ngài ấy!”

Ngọc Nhi cười ngọt ngào, nói.

“Đúng ha, con người của ông chủ đúng là rất tốt, có điều thiếp thân nha đầu là cậu đây lại càng tốt hơn nha, hình như chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho ngài ấy, giúp ngài ấy xử lý thật tốt nhỉ! He he!”

Lam Nhi cười nói.

Đoạn thời gian này, Ngọc Nhi vẫn luôn quanh quẩn bên người Trần Lạc Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK