Chương 92: Chân tướng sự việc
Vốn anh chỉ định “tặng” Lạc Thanh Du một bài học nho nhỏ thôi nhưng cả con trai lẫn em gái anh đều thống nhất đứng về phe của Lạc Thanh Du khiến cho cảm giác vui vẻ khi trả thù cô của anh trôi sạch không còn chút gì.
Anh đưa bàn tay thon dài xinh đẹp của mình ra, dừng trước mặt Lạc Thanh Du, oán giận nói: “Đưa điện thoại di động cho tôi” Lạc Thanh Du không hiểu ý anh nên hơi do dự.
Chiến Hàn Quân giơ tay, cướp lấy điện thoại di động của cô, động tác nhanh gọn có hơi thô bạo.
Anh liếc nhanh cuộc gọi của tên tội phạm bắt cóc rồi dùng điện thoại của Lạc Thanh Du gọi điện.
Lạc Thanh Du nghe được giọng nói lạnh lùng của Chiến Hàn Quân vang lên: “Điều tra cho tôi xem vị trí của số điện thoại 092**** bây giờ đang ở đâu”
Lạc Thanh Du khẽ run lên, hành động này của anh là đang giúp cô cứu người sao? Ngắt máy xong, Chiến Hàn Quân vứt trả điện thoại cho Lạc Thanh Du tựa như đang vứt một đôi dép cũ vậy.
Chiến Quốc Việt nhìn anh đầy mong chờ: “Bố ơi, bố đang cứu Thanh Tùng ạ?” Chiến Hàn Quân xoa đầu cậu bé, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Xem con thế nào đã'”
Chiến Anh Nguyệt miết môi đỏ, cô ấy cảm thấy một ngày đó người anh trai của mình sẽ tự bê đá đập vào chân.
Tuy là Chiến Hàn Quân đã giúp Lạc Thanh Du báo cảnh sát, cũng tích cực hố trợ điều tra nhưng.
cô không chịu nổi nếu có bất cứ sơ xuất nào ở đây, cô muốn chắc chẳn Thanh Tùng phải an toàn.
Tên tội phạm bắt cóc đòi tiền, nếu cô cứ rề rà không gọi lại cho tên kia, e là tên đó sẽ làm hại Thanh Tùng mất.
Lạc Thanh Du di chuyển đến trước mặt Chiến Hàn Quân, khép nép nói: Anh Quân, Thanh Tùng là sinh mệnh của tôi, thäng bé nhất định không được có vấn đề gì cả, cầu xin anh giúp tôi vượt qua được hoàn cảnh khó khăn này…”
Lúc Lạc Thanh Du cầu xin anh, dáng người cúi thấp bao nhiêu thì giọng nói càng trầm bấy nhiêu Chiến Hàn Quân nói: “Không cần phải lo, bạn tôi nhất định có thể cứu con cô an toàn trở về…”
Lạc Thanh Du quá quan tâm đến Thanh Tùng nên cô vừa khóc vừa cầu xin Chiến Hàn Quân: “Nhưng mà tôi thấy tán tài tiêu tai cũng là chuyện hợp lý, xin anh Quân cho tôi vay bảy trăm tỷ, sau này anh có bất tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng chịu”
Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ vì con trai mà trở nên hèn mọn đến vậy của Lạc Thanh Du, khoảnh khắc ấy anh cảm thấy có hơi thất thần.
Dường như anh đã phần nào hiểu được tại sao Chiến Quốc Việt lại thích cô đến vậy.
Cô cũng là một người thanh cao, khinh thường những trò thấp kém nhưng giờ đây vì cứu con trai, cô lại hạ mình tới vậy để cầu xin anh.
Chiến Anh Nguyệt không nhìn nổi cảnh tượng trước mặt, cô ấy lại gần kéo Lạc Thanh Du đứng dậy, gào lên với Chiến Hàn Quân: “Anh Tước, bảy nghìn tỉ chỉ là một con số nhỏ với anh, việc gì anh phải giày xéo danh dự của chị ấy tới vậy!”
Chiến Hàn Quân trầm giọng nói: “Vấn đề không phải là anh không cho cô ấy vay mà là chúng ta không cần thiết phải đáp ứng yêu cầu của bọn bắt cóc.”
Chiến Anh Nguyệt thấy Chiến Hàn Quân đã cương quyết tới vậy thì chỉ có thể quay sang năn nỉ Lạc Thanh Du: “Chị à, anh trai em giờ cứ bàng quan sống chết mặc bây như thế là bởi vì anh ấy không biết chân tướng sự việc, vì sự an toàn của Thanh Tùng, giờ chị nói rõ sự thật cho anh ấy biết có được không?”
Chiến Hàn Quân khẽ khép đôi mắt ưng lại Câu nói của Chiến Anh Nguyệt đã gieo hạt mầm nghi ngờ vào trong lòng anh, có điều nghĩ kí lại thì Lạc Thanh Du lúc nào cũng nói dối hết lần này khác, nói dối thành thói rồi, anh vẫn không nên bị lừa bởi mấy thủ đoạn nham hiểm của cô thì hơn.
Cô thì có thể nói cái sự thật gì chứ? Lạc Thanh Du xoản xuyết trong lòng, vừa đau khổ vừa phân vân. Nói rõ sự thật cho Chiến Hàn Quân biết, cô sẽ không còn phải lo lắng về sự an toàn của Thanh Tùng nữa, còn nếu không nói cho anh biết sự thật, khả năng là Thanh Tùng của cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lạc Thanh Du gật đầu, vẫn khóc. Cô không còn thời gian để suy tính cho lợi ích thiệt hơn của mình nữa, chỉ cần Thanh Tùng bình an vô sự, cô có thế nào cũng được.