Chương 808: Mẹ cháu không sai
“Anh ơi, em không thể ở trong nhà này được nữa. Đám con cháu của anh không coi em ra gì. Em thật xấu hổ”
Nghiêm Chính mắng Nghiêm Linh Trang: “Mau đi xin lỗi dì ngay”
Thanh An kêu lớn: “Mẹ cháu không sai.
Tại sao phải xin lỗi bà ta? Ông ngoại trong lòng chỉ có bà ta và ích kỷ không biết đúng sai. Chúng cháu tuy bé nhưng cũng biết đúng sai, chỉ thấy những điều thật vô lý, người lớn có đánh chúng cháu, cháu dù đúng cháu cũng không đánh lại được, cháu không muốn ở trong nhà này, cháu muốn trở về với bố, muốn tìm bố cơ…”
Thanh An che mặt bắt đầu khóc.
Nghiêm Chính nhìn chằm chằm Nghiêm Linh Trang: “Đó là cách mày dạy con đó hả?”
Nghiêm Linh Trang thẳng mặt nói: “Thanh An nó nói rất đúng”
Nghiêm Chính vô cùng tức giận: “Nghiêm Linh Trang, mang theo ba đứa nhỏ của mày đi ra khỏi đây ngay lập tức”
Nghiêm Linh Trang đưa Thanh An đi mà không nói một lời.
“Đi nào”
Chiến Quốc Việt thấy ông ngoại rất tức giận, cậu bé nghĩ đến rồi bật cười Sau đó cậu đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi đến số điện thoại của bố.
Ngay sau đó giọng nói tự nhiên của Chiến Hàn Quân vang lên.
“Quốc Việt”
“Bố, đến đón chúng con. Chúng con không có chỗ để ở”
“Cái gì?” Giọng của Chiến Hàn Quân lạnh lẽo như từ dưới địa ngục, đột nhiên khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Nghiêm Chính và của mẹ con Thôi Như An ngay lập tức tái mặt.
Chiến Hàn Quân đã chia tay với Nghiêm Linh Trang nhưng Chiến Hàn Quân vẫn luôn đảm đương nhiệm vụ và dành hết thời gian để chăm sóc những đứa bé này.
Nghiêm Linh Trang thu dọn đồ đạc của mình và các con, khi rời khỏi khuôn viên nhà họ Nghiêm, cô dẫn các con đến chia tay ông cụ Ông cụ Nghiêm biết rằng Nghiêm Linh Trang đã bị nghiêm Chính đuổi đi cùng ba đứa trẻ, ông cụ tức giận ói ra máu.
“Ông nội” Nghiêm Linh Trang phải đặt hành lý xuống và đỡ ông nội cô đang run rẩy.
Ông cụ tức giận chỉ vào cửa quát: “Đi, cháu mau gọi bố cháu đến đây”
Nghiêm Linh Trang không muốn làm cho ông nội tức giận, vì vậy cô chậm lại kế hoạch rời đi, bắt đầu đến phòng của Nghiêm Hiểu Như, vẻ mặt trầm xuống mà nói: “Bố, ông nội muốn gặp bố”
Nghiêm Chính lẩm bẩm: “Hừ, giờ mày còn biết gọi bố mày sao?”
Ánh mắt của Nghiêm Linh Trang rơi vào vết thương trên bụng dưới của Nghiêm Hiểu Nhự, lạnh giọng nhắc nhở: “Nghiêm Hiểu Như, trước tiên hãy quan tâm đến vết thương của chính mình. Nghe nói sau khi bị sẩy thai thì phải kiêng cho kỹ, nếu không kiêng sẽ rất dễ trở thành vô sinh trong.
Thôi Như An lúc này bỗng gấp gáp muốn qọi 120!
Nghiêm Chính vừa bước vào phòng làm việc của ông cụ, ông cụ tức giận đến mức cầm nạng đánh con trai.
Nghiêm Chính chịu đựng đau đớn mà khuyên can ông cụ: “Bố, đừng tức giận. Nếu bố còn không nỡ rời mẹ con Linh Trang thì con bảo chúng nó ở lại là được.”
Ông lão vẻ mặt tuyệt vọng, tựa đầu vào lưng ghế, thở dài nói: “Con, con vừa mất biệt thự vẫn chưa học được một bài học. Còn muốn đuổi hết con cháu đi sao?”
Nghiêm Chính cúi đầu lắng nghe.
Ông ta không hiểu ông cụ nói gì mà chỉ đứng đó nghe.
Ông cụ bất lực thở dài: “Con cho rằng Chiến Hàn Quân và Linh Trang chia tay, Linh Trang nó không có người bênh vực, nên giờ mới có thể bị con ức hiếp như vậy sao?”