Chương 420:
Sau khi kết thúc bữa tiệc, các khách mời dần dần rời đi Nhân lúc Chiến Hàn Quân đã tiễn khách, Lạc Thanh Du lui về vườn Hương Đỉnh, nghĩ, cho dù thế nào cũng phải bắt Chiến Hàn Quân ký hợp đồng trước.
Cô lấy hợp đồng ra, lại phát hiện hợp đồng đã được đóng con dấu của Chiến thị, còn cả tên của Chiến Hàn Quân.
Lạc Thanh Du cực kỳ mừng rỡ!
Nếu hợp đồng đã giải quyết, cô không còn lý do ở lại nơi này chờ anh tới mưu hại mình Lạc Thanh Du đổi lại bộ quần áo của mình, cầm theo bản hợp đồng, lúc chuẩn bị chuồn đi thì… không may, Chiến Hàn Quân trở về.
“Em muốn đi đâu?” Gân xanh của Chiến Hàn Quân nổi đầy trán, nhìn cực kỳ tức giận.
Lạc Thanh Du đoán chứng là anh muốn qua cầu rút ván.
Cái đuôi cáo cuối cùng cũng lòi ra.
Ổn định lại tinh thần, Lạc Thanh Du lặng lẽ nói: “Ngài Quân, anh lừa người à, không phải anh đã nói cho dù tôi có làm sai gì, anh cũng sẽ không tức giận mà”
Chiến Hàn Quân từ từ tiến tới gần cô.
Lạc Thanh Du hốt hoảng, từng bước lùi lại.
Cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không thể lui tiếp được nữa.
Hai tay Chiến Hàn Quân chóng lên tường, giam cô vào một không gian nhỏ hẹp.
“Tôi đã nói là đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi.”
“Lạc Thanh Du, bây giờ em là vợ của tôi, động cái là không từ mà biệt, đây là phẩm chất của một người làm vợ sao?”
“Tại sao tôi phải đi, trong lòng anh cũng biết ít nhiều chứ!” Lạc Thanh Du khiếp sợ nói.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô không đi thì chỉ có thể bị anh bằm thây.
Chiến Hàn Quân sao không biết được tính toán trong lòng cô, chỉ cho là lúc trước mình làm rất nhiều chuyện khiến cô thương tâm, cho nên cô chắc chắn muốn rời khỏi mình.
“Nếu như tôi không cho phép em đi thì sao?” Giọng nói của anh liền trở nên ngang ngược bá đạo.
Lạc Thanh Du khóc không ra nước mắt: “Vậy thì tôi không đi.”
Biểu cảm lạnh lùng của Chiến Hàn Quân dân dần khôi phục, bỗng nhiên anh cúi người cướp lấy đôi môi của cô, giống như cuồng phong mưa bão mà chiếm đoạt.
Lạc Thanh Du trừng mắt hoảng sợ: “Này này, anh nhẹ chút, tôi sợ đau.”
Còn suýt chút nữa thì quỳ xuống đấu cầu xin lúc hạ đao anh có thể nhẹ một chút.
Chiến Hàn Quân nhướng mày, lại vì một câu nói ngốc nghếch của cô khiến cho tâm tình thật tốt.
“Ừm” Anh vui vẻ đồng ý.
Rồi bế cô lên kiểu công chúa, bước tới giường lớn.
Lạc Thanh Du có chút hoang mang!
Thẳng cho đến khi biết anh muốn làm gì, Lạc Thanh Du chỉ hận không thể cần đứt đầu lưỡi của mình.
Anh vừa rồi bảo anh nhẹ một chút, anh lại hiểu lầm ý cô rồi?
€ô bị sự ngốc nghếch của mình làm hại, trước khi chết còn phải phục vụ anh miễn phí một lần.
“Ngài Chiến, mục đích kết hôn của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch” Cô cất giọng nhắc nhở anh.
“Em sẽ không cho là tôi cưới vợ về để trang trí chứ?” Động tác của anh không ngừng lại, trong giọng nói còn toát ra ham muốn nồng đậm “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Lạc Thanh Du, em có từng nghĩ tôi là một người đàn ông bình thường chưa?”
“Có liên quan gì tới tôi?”
“Em là vợ của tôi, làm cùng em mới hợp pháp.”
Sau mất lần, Lạc Thanh Du mệt bở hơi tai, buồn ngủ vô cùng.
Nhưng mà ý thức bị khủng hoảng, đến mức cố chống mí mắt lên, mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
Chiến Hàn Quân ôm cô vào trong lòng: “Ngủ đi”
Cô giả bộ nhằm mắt lại.
Thẳng cho đến khi nghe được tiếng thở đều đều của người đàn ông này, cô mới mở to đôi mắt lấp lánh.
Chiến Hàn Quân ngủ rất điềm tĩnh, giống như trẻ con vô hại.
Lạc Thanh Du thở dài, rốt cuộc cô đã yêu một người đàn ông thế nào?
€ó thể xấu bụng, một bụng âm mưu Cũng có thể miệng nam mộ, bụng một bồ dao găm, dùng dịu dàng để đối đãi.
Cô rón rén xuống giường, Chiến Hàn Quân vì sự trống rỗng trong lòng mà nhíu mày.
Lạc Thanh Du sợ anh tỉnh lại, phải dứt khoát, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho tới, cô liền buộc hai tay anh lên thành giường.
Sau đó để lại một tờ giấy nhắn, trên đó ăn miếng trả miếng!”
Làm xong xuôi mọi thứ, Lạc Thanh Du cũng không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi vườn Hương Đỉnh.