Chương 600
Nghiêm Linh Trang kêu gào với bóng lưng của anh: “Có thể tăng lương không?”
Sống lưng của Chiến Hàn Quân bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt sắc bén. Cô vừa đi một cái là đi liền hai năm, anh đã tạo cơ hội cho cô với con trai ở chung với nhau, vậy mà cô còn được voi đòi Mặt mũi và sĩ diện của cô nhóc này bị ném tới đảo Java rồi sao?
*Nếu cô có thể đảm nhiệm được công việc này, thì sau khi trở lại tôi sẽ nói chuyện tăng lương với cô sau”
sộp Nghiêm Linh Trang mừng rỡ như điên, cô xoay người nhảy nhớt lên tầng. Bởi vì cô nhảy nhót mà cả tòa nhà dường như bị lung lay.
“Động đất sao?” Bọn nhỏ kéo nhau chạy đến cửa phòng đọc sách.
Nhưng đến nơi thì nhìn thấy Nghiêm Linh Trang nhảy nhót như thỏ về phía bọn họ.
*Này!” Nghiêm Linh Trang vẫy vẫy tay với bọn họ, cười như mặt trời rực rỡ: “Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là giáo viên hướng dẫn các cháu làm bài tập ở nhà”
Thanh Tùng và Thanh An đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cô Tuỳ Thích, cô… Cô tự tin có thể hướng dân cho bọn cháu sao?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Đó là điều đương nhiên, khi còn bé, cô làm bài tập rất giỏi”
Trên mặt Thanh Tùng và Thanh An lộ ra một nụ cười gian xảo: “Hoan nghênh cô Tuỳ Thích” Hai đứa bé xoay người tiến vào phòng đọc sách Chiến Quốc Việt lười biếng dựa vào cánh cửa, tốt bụng nhắc nhở Nghiêm Linh Trang: “Cô xinh đẹp, em trai và em gái của cháu đã khiến mười ba người giáo viên nổi tiếng suy sụp. Cô xác định rằng mình muốn làm giáo viên hướng dẫn bọn chúng làm bài tập sao?”
Nghiêm Linh Trang giơ tay lên đếm: “Wow, mười ba người sao? Cả mười đầu ngón tay cũng không đủ đếm à?”
Trong lòng cô khẽ rơi nước mắt, các con của cô có thể đầu gấu như vậy sao? Không hiểu đạo lý tôn sư trọng đạo?
Chiến Quốc Việt xoay người đi vào trong phòng đọc sách.
Ba đứa nhỏ vây quanh bàn học, mỗi đứa ngồi một góc. Nghiêm Linh Trang ngồi vào chỗ trống còn lại.
Cô vừa mới ngồi xuống, Thanh An đã ném sách bài tập đến trước mặt cô: “Cô Tuỳ Thích, tất cả những đề này cháu đều không biết làm, cô giúp cháu làm đi!”
Nghiêm Linh Trang nhìn Thanh An, mái tóc dài tự nhiên hơi xoăn, khuôn mặt tỉnh xảo.
xinh đẹp đến phạm quy. Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, trong ánh mắt mang theo sự thích thú, cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn chẩm chằm Nghiêm Linh Trang.
Cục cưng bé nhỏ của cô xinh đẹp như thiên sứ, sau hai năm không gặp, bây giờ cô bé trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, càng khiến cô yêu thương hơn. Nhưng có vẻ cô bé lại mắc bệnh công chúa, điều này khiến cho cô trở nên kích động, có ý muốn đánh cô bé.
Nghiêm Linh Trang cầm lấy sách bài tập, khi cô nhìn thấy đó là đề bài dành cho lớp lớn hơn thì hơi ngạc nhiên.
“Đây là chương trình cháu đang học sao?”
“Vâng” Thanh An gật đâu, xem thường nhìn Nghiêm Linh Trang: “Cô có làm được không? Nếu không làm được thì nhanh chóng nói cho cháu biết, đừng làm mất thời gian của cháu”
Nghiêm Linh Trang vứt sách bài tập lại cho cô bé: “Nói chuyện cẩn thận, khi hỏi giáo viên một vấn đề gì đó thì thái độ phải nghiêm chỉnh, ngay ngăn. Nếu muốn làm một người giỏi thì phải trước hết phải học cách làm người”
Thanh An tỏ vẻ mình rất oan ức, nước mắt bắt đầu rơm rớm trong viên mắt.
“Cháu không cần phải như thế, khóc cũng không có tác dụng đâu.” Nghiêm Linh Trang biết rõ tính cách nghịch ngợm của con mình, nghiêm ngặt dạy bảo.
Thanh An đột nhiên đứng dậy, khóc lóc không ngừng: “Cháu muốn đi nói cho bố cháu biết, cô là giáo viên xấu xa”
Sau đó cô bé chạy xuống tầng dưới tìm chỗ dựa “Bố”
Chiến Hàn Quân đang ngồi làm việc ngay ngắn trước máy tính, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc cực kỳ bị thảm của Thanh An, phiền não đóng máy tính lại.
Thanh An chạy vào, nhanh chóng gục trên đùi anh, khóc toáng lên: “Bố, cô kia thật hung dữ, hu hu”
Chiến Hàn Quân khẽ thở dài, xem ra sau này muốn có những ngày tháng yên tĩnh là điều không thể rồi.
“Thật sao? Nói cho bố nghe một chút xem nào”
“Cô ấy nổi nóng với con, cô ấy nói con không biết cách làm người” Một cô gái nhỏ tám tuổi đã bắt đầu lộ ra bản lĩnh thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, biết cách tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích lại sự việc.
Chiến Hàn Quân xoa đầu con gái nhỏ: “Vậy con đi gọi cô ấy xuống đây, bố sẽ giúp con phê bình cô ấy”