Chương 469:
Lạc Thanh Du trở về phòng trọ của mình, rồi nằm dài xuống giường Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài Anh Nguyệt đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng thở dài không ngừng của Lạc Thanh Du liền tỏ vẻ kinh ngạc “Làm sao thế?” Anh Nguyệt hỏi.
Lạc Thanh Du bực bội: “Hôm nay có người nói chị xấu.”
Anh Nguyệt kéo lớp mặt nạ ra và giận dữ nói: “Ai nói vậy? Em rạch nát miệng của nó.”
“Một bé gái.”
“không có giáo dục” Anh Nguyệt phẫn nộ.
*Trẻ con hay nói thẳng!”
Anh Nguyệt nhìn Lạc Thanh Du đang trầm mặc, an ủi nói: “Đã biết là trẻ con hay nói thẳng, thế chị trưng cái bộ mặt khổ sở đó ra làm gì?”
Lạc Thanh Du ngồi dậy, nói một cách yếu ớt: “Anh Nguyệt, hôm nay tôi gặp được anh của em?”
Anh Nguyệt kinh ngạc nhìn cô.
“Trùng hợp như vậy sao?”
“Hơn nữa còn là tình cờ hai lân?” Lạc Thanh Du giơ hai ngón tay lên nói “Anh em có nhận ra chị không?” Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lạc Thanh Du, Anh Nguyệt có dự cảm không lành Lạc Thanh Du khóc lên: “Anh Nguyệt, anh trai em không nhận ra chị nữa rồi”
Anh Nguyệt: “..
Đưa cho cô một gói khăn giấy: “Khóc từ từ! Không thiếu giấy”
Lạc Thanh Du đã khóc đủ rồi, Anh Nguyệt vừa kết thúc một vòng trò chơi vinh quang.
Quay đầu nhìn Lạc Thanh Du: “Anh trai em không nhận ra chị là bình thường. Chị xem chị bịt khẩu trang, đeo mắt kính, biến mình thành cái bộ dạng như này, anh ấy có thể nhận ra chị mới lạ”
Lạc Thanh Du nhanh chóng thả lỏng: “Vậy cũng tốt. Sau này có thể tùy thích ra ngoài rồi Anh Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ tỉnh thần giống như “con gián” của Lạc Thanh Du: “Tính tình chị lạc quan như thế, thật sự khiến người ta không thích cũng khó”
Lạc Thanh Du nhìn trò chơi trên màn hình máy tính và tò mò hỏi: ‘Sao em cứ mê mẩn cái trò này vậy?”
“Em muốn chơi game kiếm tiền” Anh Nguyệt nói.
Lạc Thanh Du mới nhớ ra, cô và Anh Nguyệt bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi rồi “Thế em kiếm được bao nhiêu rồi?”
Anh Nguyệt tự tin nói: “Vẫn chưa, nhưng chị hãy tin em, không lâu nữa có thể kiếm được tiền “
Lạc Thanh Du ngẩn ra: “Sự tự tin của em từ đâu mà có thế?”
“Em chơi game hơn mười năm, đóng hết mấy chục triệu tiền học phí, xem ra cũng có chút lợi ích đấy chứ?”
Lạc Thanh Du: “..”
Chơi game có thể kiếm được mấy chục triệu thì đúng là thần kỳ thật đấy?
Một vài tiếng sau.
Anh Nguyệt đập bàn và gào khóc thảm thiết: “Chị Linh Trang, em thua hết đồ rồi, hu hu, phải làm sao đây?”
Trước mặt Lạc Thanh Du là một đống đồ ăn vặt, cô là người biến đau buồn thành thèm ăn. Ăn đến mức bụng có hơi chướng lên, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Anh Nguyệt.
Sau đó Lạc Thanh Du lặng lẽ đặt nửa quả chuối trong tay xuống, nghĩ rằng để dành đó để lót dạ cho ngày mai “Sao lại thua thảm vậy?” Lạc Thanh Du bước tới trước máy tính.
Anh Nguyệt khóc sướt mướt nói: “Em vốn đang chơi rất thuận lợi, nhưng vừa ngay lúc nấy, đột nhiên từ đâu chui ra một người chơi level thấp. Em mắng cho hắn một câu ngu ngốc, sau đó hẳn liền đánh người chơi đẳng cấp như em hiện nguyên hình rồi?”
Lạc Thanh Du ánh mắt rơi vào màn hình máy tính.
“Là anh ta sao?” Ngón tay chỉ vào người chơi cấp thấp duy nhất trên màn hình: Đế quốc mặt trời!
Anh Nguyệt vô cùng tức giận khi nhắc đến cái tên “Đế quốc mặt trời” đó: “Chính là anh ta.
Người ác nói ít, thủ đoạn âm độc. Chị Linh Trang, chị giúp em giải quyết anh ta đi”
Lạc Thanh Du ngồi xuống trước màn hình máy tính, bắt đầu thay Chiến Nguyệt Anh nhập Vai vào game.
Anh Nguyệt gõ một dòng chữ trên bàn phím, khiêu chiến “Đế quốc mặt trời”: “Đổi cao thủ chơi với anh!”
Lạc Thanh Du đã nhanh chóng sửa đổi tên có chút cổ phong của Anh Nguyệt từ “Kỳ diệp trăn trăn” thành “Vác đại đao theo đuổi nam nhân”.
Rất lâu sau nick “Đế quốc mặt trời” mới gõ lại một dòng: “1×1?”
Lạc Thanh Du vẫn còn đang do dự, thì Anh Nguyệt đã chấp nhận thư khiêu chiến do đối phương gửi đến.
“Khiêu chiến cái gì?” Lạc Thanh Du gõ một dòng.
*Do nữ sĩ quyết định”
“Làm sao anh biết tôi là nữ?” Lạc Thanh Du có chút khó hiểu.