Chương 140
Thanh An không có phòng ngủ riêng nên cô bé chỉ có thể ở cùng phòng với mẹ.
Khi Thanh An nhìn thấy căn phòng to đẹp của Lạc Thanh Tùng, cô bé không giấu nổi sự buồn bã và thất vọng, cô bé khẽ hỏi mẹ: “Tại sao bố không cho con một căn phòng đẹp như vậy?” Lạc Thanh Du không nói nên lời Tâm trạng của Thanh An tối đó khá tệ.
Lạc Thanh Du phải kiên nhẫn ôm lấy Thanh An để dỗ dành cô bé: “Thanh An, con là con gái, con có thể sống với mẹ cho đến khi con lớn lên. Nhưng Lạc Thanh Tùng là con trai, anh con đã dần lớn lên rồi, vì vậy anh trai con phải sống tách biệt với chúng ta. Con có biết không.
Thanh An cảm thấy nhẹ nhõm.
Căn phòng chuẩn bị cho cô là căn phòng có điều kiện đơn sơ nhất trong biệt thự.
Nhưng đối với mẹ con Lạc Thanh Du, chúng vẫn rất sang trọng và thượng lưu.
Căn phòng rộng ba mươi mét vuông như vậy, khuyết điểm duy nhất là màu sắc trang trí quá đơn giản và trang nhã, bức tường màu xám bạc phủ dọc không phù hợp với một bé gái mơ mộng như Thanh An.
Vì vậy, Lạc Thanh Du đã mua miếng dán tường màu hồng trên mạng và quyết định trang trí lại cần phòng.
Sau sáu năm, Lạc Thanh Du từng nghĩ rằng duyên phận giữa cô và Chiến Hàn Quân đã hết.
Không ngờ rằng sau khi đi một vòng, họ lại thực sự sống dưới một mái nhà.
Trước kia họ từng là cặp vợ chồng có danh mà không có thực, Chiến Hàn Quân mỗi ngày ra ra vào vào, không để ý đến sự tồn tại của cô, như thể cô là không khí trong phòng.
Lúc đó, cô nghĩ răng họ đã kết hôn, chỉ cần cô chăm chỉ làm tốt vai trò người vợ, người mẹ tốt thì chắc chắn sẽ gây ấn tượng với anh.
Ai mà biết, đến cuối cùng, cô vẫn bị đuổi đi.
Lần đó, cô đã bị anh làm tổn thương sâu sắc.
Không phải vì tình yêu, và vì cô ấy không có gì cả, cô cảm thấy mình thấp hèn như ngọn cỏ dại.
Lần này, Lạc Thanh Du không muốn mình chọn sai nữa.
Mặc dù tình yêu vẫn còn, nhưng nếu cô làm việc chăm chỉ và quá khiêm tốn mà không đánh đổi được tình cảm của anh, thì cô sẽ không sống vì anh nữa, mà sống cho chính mình.
Khi Lạc Thanh Du đang suy nghĩ về việc tiếp tục, cô thấy Thanh An đáng thương chạy tới, ôm lấy đầu gối của cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con đói rồi” Lạc Thanh Du đứng dậy và đi về phía nhà bếp.
Trong bếp, Chiến Hàn Quân đang chuẩn bị mì ống cho bọn trẻ.
Nhìn thấy Lạc Thanh Du bước vào, sắc mặt của Chiến Hàn Quân không giấu được sự hả hê.
Lạc Thanh Du lướt qua các thành phần.
Cô phát hiện ra rằng người đàn ông này cố tình chỉ chế biến món ăn Tây.
“Xin lỗi, nếu muốn ăn đồ truyền thống, cô chỉ có cách ra ngoài mua nguyên liệu. Cửa hàng ở đối diện, đi bộ mất khoảng mười lăm phút” Thái độ cố ý mà giả vờ lịch thiệp của Chiến Hàn Quân khiến Lạc Thanh Du không nhịn được muốn đánh anh.
Anh luôn cho rằng cô là cô gái quê mùa thì không ăn được đồ Tây sao? Lạc Thanh Du chán nản tìm nguyên liệu làm bánh pizza, bột mì, phô mai bơ, thịt băm..
Sau khi Chiến Hàn Quân chuẩn bị mì xong, anh đi ra ngoài với thành quả đáng tự hào của mình, Lạc Thanh Du nhìn món mì ngon lành của mình mà nở một nụ cười bí ẩn.
“Thanh Tùng, Quốc Việt, các con ra đây ăn mỳ đi” Giọng nói vui vẻ của Chiến Hàn Quân vang lên.
Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy nước sốt cà chua nổi lên trên miếng mỳ Ý, vẻ mặt Lạc Thanh Tùng lộ ra vẻ kháng cự.
“Thanh Tùng, con không thích ăn mỳ sao?” Chiến Hàn Quân cuộn một năm mì đưa cho Lạc Thanh Tùng, Lạc Thanh Tùng không tự chủ được, đột nhiên chạy tới thùng rác liền buồn nôn, nôn khan.
Chiến Hàn Quân đột nhiên đánh rơi đũa, hóa ra Lạc Thanh Tùng không thích sốt cà chua?