Chương 1898: Em mà đi thì anh phải làm sao bây giờ
Nghiêm Linh Trang nói: “Đôi mắt của chúng to hơn con trai của anh, cái mũi của chúng cao hơn con trai của anh, và khuôn mặt của chúng nhỏ hơn…”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Nghiêm Linh Trang đang bận rộn trao đổi về khuôn mặt của mấy đứa bé sơ sinh, trong lòng anh càng cảm thấy mất mát.
Nghiêm Linh Trang giống như cảm nhận được sự mất mát của Chiến Hàn Quân, cô ôm đứa bé đi đến và đưa cho anh: “Chồng à, anh ôm đứa bé một cái đi.”
Chiến Hàn Quân không có hứng thú nói: “Để cho Nghiêm Mặc Hàn ôm đi”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay ra, nhưng khi Nghiêm Linh Trang đưa đứa bé cho anh ta thì anh ta lại nhanh chóng thu tay lại. Vẻ mặt như quả mướp đăng nói: ‘Anh, anh…Anh không ôm được. Linh Trang, em ôm thay anh đi, đứa bé vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, anh không biết phải ôm nó thế nào?”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, nhét đứa bé vào trong lòng của Nghiêm Mặc Hàn và nói: “Đây là con trai của anh. Anh phải học cách bế được nó. Anh Nguyệt sẽ phải ở cữ trong một tháng, còn Linh Trang nhà tôi không có sức khỏe tốt cho nên họ sẽ không giúp anh bế đứa bé được. Anh không bế thì ai bế nó bây giờ? “
Nghiêm Mặc Hàn giống như đang bị đưa đi hành hình. Anh ta cứ đứng im tại chỗ rồi cầu xin Chiến Hàn Quân với vẻ tội nghiệp: “Ngài Quân, đừng mà. Tôi công nhận là bình thường tôi không đối xử tốt với cậu, nhưng mà cậu cũng không nên trả thù tôi vào lúc này chứ. Tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi bế đứa bé đi, nhanh lên, đứa bé sắp rơi xuống rồi. Trời ơi, sao đầu của nó lại mềm như thế này chứ…”
Chiến Hàn Quân chế nhạo nói: “Anh muốn tôi bế đứa bé cho anh sao? Được thôi, gọi một tiếng anh trai cho tôi nghe đi.”
Nghiêm Mặc Hàn không có khí phách nói: “Anh trai, ông lớn, tổ tiên…
Nghiêm Linh Trang im lặng mà nhìn hai người đàn ông ngây thơ này.
Chiến Hàn Quân đón lấy đứa bé. Nghiêm Mặc Hàn vậy mà lại phát hiện ra đôi tay của anh ta đang cứng như sắt.
“Đứa bé tên là gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra Chiến Hàn Quân tức giận nhìn anh ta: “Thời gian trước đó anh đều làm cái gì vậy!
Không phải là loại chuyện này cần được nghĩ trước sao?”
Nghiêm Mặc Hàn oan ức nói: “Tôi có nghĩ mà nhưng tôi đã suy nghĩ lâu mà vẫn không nghĩ ra. Tôi cũng không phải là một học sinh giỏi như cậu, không phải chỉ ni nhiên nghĩ ra một cái là thì hay luôn rồi. Tôi đã nghĩ đến một trăm một nghìn cái nhưng mà Anh Nguyệt không hài lòng. “
Chiến Hàn Quân buột miệng nói: “Vậy gọi là Anh Hàn đi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: ‘Tại sao tôi lại không nghĩ ra cái này chứ? Được rồi, đứa bé sẽ được gọi là Anh Hàn.”
Nửa giờ sau, Chiến Anh Nguyệt bị đẩy trở về phòng VIP.
Tiếp theo, mọi thứ lập tức trở nên bận rộn hơn.
Đứa bé cần phải được tắm và bú sữa mẹ.
Nhưng tất cả đồ dùng thiết yếu trong sinh hoạt hàng ngày mà Chiến Anh Nguyệt đã chuẩn bị cho đứa bé đều để ở nhà.
Khi đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt này, Nghiêm Mặc Hàn thật sự đúng là bó tay bất lực.
Có rất nhiều chuyện đều đổ lên đầu của Nghiêm Linh Trang khiến cô bận đến mức quay như chong chóng và hoàn toàn không thể dừng lại được Chiến Hàn Quân cảm thấy đau lòng Nghiêm Linh Trang cho nên anh dứt khoát gọi điện cho Quan Minh Vũ: “Cậu lập tức tìm cho tôi bốn người trông trẻ đến đây”
‘Vào buổi chiều, khi bốn người trông trẻ đến, Nghiêm Linh Trang mới được giải thoát.
Nhưng khi Chiến Hàn Quân chuẩn bị đưa Nghiêm Linh Trang về nhà nghỉ ngơi thì Nghiêm Mặc Hàn đã ngăn cản: “Anh trai à, cậu có thể yên tâm mà mời người trông trẻ đến đây sao? Nhỡ họ ngược đãi con trai của tôi thì sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cho nên anh phải cảnh giác và theo dõi bọn họ mọi lúc mọi nơi”
Nghiêm Mặc Hàn nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang và đau khổ cầu xin nói: “Em gái à, em đừng đi. Em mà đi thì anh không biết phải làm gì bây giờ?”
Nghiêm Linh Trang đành phải ở lại.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức gào lên phân nộ: “Nghiêm Mặc Hàn, nếu Anh Nguyệt có chuyện gì thì đi tìm bác sĩ và nếu đứa bé có chuyện gì thì tìm người trông trẻ. Nghiêm Linh Trang ở lại đây không có tác dụng gì cả”