Chương 1401: Xóa tan ân oán
Linh Trang đi tới trước mặt Dư Nhân, đột nhiên túm lấy tay anh ta. Khi cô thấy bàn tay đã đứt mất ngón út và cả ngón tay cái bị bung móng của Dư Nhân, đồng tử của Linh Trang như bị kim đâm đau đến mức chợt co rút lại Ngón út là do Dư Nhân vì bảo vệ cô nên mới bị đứt.
Khiếm khuyết ở ngón cái là do Thanh Tùng vì báo thù cho bố nên đã gây ra cho anh ta.
Linh Trang buông tay anh ta ra, nói một cách đầy công chính nghiêm minh: “Anh muốn tìm nó để báo thù, tôi không có ý kiến gì cả. Có điều cuối năm không nên thấy máu, đợi sau tết rồi anh tìm nó quyết đấu đi”
“Linh Trang, em thật sự nỡ giao nó cho anh xử lý sao?” Dư Nhân nheo mắt, khó mà tin được, nói.
Đáy mắt Linh Trang lộ ra vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Linh Trang lại quay về trước mặt Thanh Tùng, dịu giọng nói: “Con à, có câu oan có đầu nợ có chủ. Con rút móng chú ấy, hại chú ấy suýt chút nữa đã mất mạng. Chú ấy muốn tìm con báo thù, con phải dũng cảm mà gánh vác nha.”
Thanh Tùng gật đầu đầy vẻ dũng cảm không sợ hãi: “Vâng ạ.”
Linh Trang đổi giọng điệu, lại nói: “Nhưng con cũng đừng quên, chú ấy cũng từng suýt chút nữa hại chết bố. Những đau khổ mà chú ấy đổ lên người con còn nhiều hơn. Con cũng phải nhân cơ hội này phát tiết hết những đau xót uất ức trong lòng mình ra đi”
Dư Nhân nghẹn họng, tắt hẳn nụ cười.
Để bọn họ đều có thể phát tiết hết oán hận trong lòng, Linh Trang không tiếc cho bọn họ làm tổn hại lẫn nhau. Nhưng trong lòng cô đau đớn đến mức nào đây chứ?
Ánh mắt Thanh Tùng lần lượt quét qua bố, Chiến Quốc Việt, Thanh An và mẹ. Khi thấy những người cậu yêu thương nhất đều bình an vô sự mà đợi chờ bên cạnh cậu, tất cả những u sầu oán hận trong lòng Thanh Tùng đều tan thành mây khói.
Thanh Tùng cười nói: “Dư Nhân, tôi đã không còn hận chú nữa rồi. Tôi bỏ qua cho chú. Nói đi, chú muốn làm gì với tôi thì mới có thể trút giận được? Tôi đều theo ý chú hết”
Dư Nhân chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Tùng. Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ngây thơ không tì vết của Thanh Tùng đem so với tên côn đồ đã hành hạ anh ta thì quả thực như hai người khác nhau.
Anh ta biết, sự tàn bạo trên người Thanh Tùng đều do anh ta mà ra.
Dư Nhân xoa xoa khuôn mặt của Thanh Tùng, nói: “Thằng nhóc thối, nhóc vẫn luôn khiến người khác yêu thích như vậy. Có thù báo thù, có ân báo ân, chú rất thích.”
Thanh Tùng cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ với anh ta: “Chú không định tìm tôi tính sổ nữa sao?”
Dư Nhân giơ bàn tay không lành lặn lên, nói: “Cái này thì xem như là chú bồi thường cho nhóc đi vậy.”
Dư Nhân giơ tay ra: “Hoan nghênh nhóc trở về”
Thanh Tùng đưa tay ra bắt tay thật chặt với anh ta.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Một nụ cười xóa tan ân oán!
Cứ như vậy, Chiến Hàn Quân và Linh Trang đã thuận lợi vào ở trong Châu Phong.
Chị cả Tranh Ngọc đã dọn vào biệt thự của Dư Nhân.
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang thì chọn sống ở viện Thanh Phong.
Nghiêm Mặc Hàn Anh Nguyệt, Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt thì sống trong vườn Hàn Thủy ở kế bên viện Thanh Phong.
Về phần thành viên của Quỷ Ảnh, họ được sắp xếp ở trong những biệt thự liền kề không dùng tới ở gần đó.
Sau khi Dư Nhân biết sự sắp xếp của Chiến Hàn Quân, anh ta liền tức giận không thể kìm nén: “Anh ta trăm phương ngàn kế muốn cướp đi một nửa bất động sản từ biệt thự Thời Quang của tôi, vậy mà lại để một mình Nghiêm Tranh Ngọc vào ở. Rốt cuộc anh ta có suy nghĩ gì vậy?”
Dư Tiền gần như là đã nghĩ nát óc, cuối cùng nghĩ tới một nguyên do: “Cậu chủ à, lẽ nào bọn họ muốn tác hợp cho cậu với Nghiêm Tranh Ngọc sao?”
Gương mặt tuấn tú của Dư Nhân thoáng chốc đã trở nên âm u lạnh lẽo. Hai tay anh ta cấu rách cả sofa, tức giận đùng đùng nói: “Nghiêm Tranh Ngọc chẳng qua chỉ là nội trợ của Nghiêm Mặc Hàn, xuất thân thấp hèn, không có học vấn, không có nhan sắc. Bọn họ dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ thích cô ta?
Dư Tiền cũng cảm thấy cậu chủ dịu dàng ôn hòa này vô cùng không tương xứng với Nghiêm Tranh Ngọc thấp kém, lại nói: “Có thể là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Dư Nhân nói: “Mấy ngày này trông chừng Chiến Hàn Quân cho tôi. Tôi nhất định phải điều tra ra được rốt cuộc chuyện Chiến Hàn Quân lên Núi Châu Phong có mục đích gì không có thể nói cho người khác biết”