Chương 2100: Em không sai
Chiến Quốc Việt cùng Thanh Tùng đi theo Quân Trang ra sân bắt dế, thấy bà Dư và Dư Nhân vẻ mặt ai cũng buồn bã rời đi, Thanh Tùng lắc.
đầu thở dài nói: “Em biết cậu khăng khăng làm theo ý mình muốn an táng long trọng cho người đàn bà Tú Hòa kia, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi”
Gương mặt Chiến Quốc Việt thâm trầm, trong lòng cũng bất an: “Tú Hòa chết lâu như vậy rồi, bà Thanh cũng mới bỏ nhà ra đi hôm nay. Chuyện này chắc là công lao của mẹ rồi.”
Thanh Tùng cười nói: “Bà Thanh đã nằm liệt giường lâu như vậy, hẳn mẹ đã khuyên bà ấy mấy câu khiến bà ấy không muốn giả bệnh nữa. Mà hóa thành một người điên cuồng, quậy cho nhà họ Dư long ti đất”
Quốc Việt liếc nhìn cậu bé đang hí hửng cười đến híp cả mắt: “Em không sợ mấy tên thô lỗ nhà họ Dư kia vì vậy mà nảy sinh khó chịu cùng nghỉ ngờ với mẹ sao?”
Thanh Tùng trong túi áo trước ngực lấy ra dấu ấn tượng trưng cho quyền lực: “Có em ở đây, xem bọn họ có dám trả thù mẹ không?”
Chiến Quốc Việt lắc đầu.
Thanh Tùng căn bản không hiểu người liêm chính khó mà quản việc nhà.
Chiến Hàn Quân mang theo vợ con, có thể nói là thành công thì tới, thất bại thì lui.
Trong lòng Linh Trang ít nhiều cũng có chút áy náy, dọc đường đi vô cùng yên lặng Quân Trang ngồi trên cổ bố thấy vậy liền lít nhít hỏi: “Bố ơi, sao mẹ lại không vui vậy?”
“Mẹ của con làm việc thiếu suy nghĩ, gây ra chuyện lớn” Chiến Hàn Quân đáp.
Cô khựng chân, quay đầu, tức giận lườm: “Có phải anh cũng thấy em làm sai đúng không?”
Nhà họ Dư tan đàn xẻ nghé, Chiến Hàn Quân dù sao cũng là cháu ngoại của bọn họ nên ít nhiều nhiều cũng có chút đau lòng.
“Linh Trang, đáng lẽ em nên thảo luận với anh trước khi làm chuyện này” Chiến Hàn Quân uyển chuyển nói.
Cô kêu lên: “Còn thương lượng cái gì chứ? Anh không thấy tình cảnh của dì Thanh bây giờ quá thê thảm sao? Đến ăn uống cũng không màng chỉ một lòng muốn chết đi”
“Nhưng em cũng không nên khuyên dì ấy đi trả thù nhà họ Dư”
Chiến Hàn Quân nói Linh Trang chống hai tay lên hông, hoàn toàn không thèm quan tâm: “Em cứ khuyên đấy. Anh làm gì được em?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Em là vợ anh, anh đương nhiên sẽ không khó dễ với em. Nhưng em thử nhìn xem, em làm chuyện này, bản thân có thấy vui không?”
Cô tức giận nhìn anh chăm chằm, nói: “Em không làm gì sai cả. Là nhà họ Dư bắt nạt dì Thanh, là do cậu anh không quan tâm tới cảm xúc, tình cảm của người khác. Anh vậy mà không phân biệt được đúng sai, để tình thân che mờ mắt. Em thật sự thất vọng về anh”
Chiến Hàn Quân không nói nên lời.
Anh bất đắc dĩ nói: “Linh Trang, anh không đơn thuần là thay bọn họ nói chuyện, chẳng qua cảm thấy em đưa ra quyết định giải quyết bất bình như vậy hệ quả là cái mất nhiều hơn cái được. Em nhìn nhà họ Dư chia năm xẻ bảy, em cũng không vui vẻ gì, Dư Nhân rời khỏi nhà họ Dư cũng không biết sau này sống thế nào…”
Phụ nữ không lý trí như đàn ông, hơn nữa Chiến Hàn Quân còn là thương nhân, anh không bao giờ lựa chọn một khoản đầu tư lỗ vốn.
Nhưng Linh Trang không như vậy, cô hành động theo cảm tính và bản năng, đối với cô tình yêu là tối cao nhất.
Nghe những gì Chiến Hàn Quân phản biện càng khiến Linh Trang tức giận: “Nếu anh còn nói nữa, em sẽ học theo Trầm Anh, có chết cũng không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa” Nói xong cô thở hổn hển rời đi.
Anh bực mình nói: “Chuyện bé xé ra to, em muốn thì…”
Thanh Tùng vội vàng che miệng bố lại, khẩn trương nói: “Bố đừng nói lung tung.”
“Trầm Anh là ai vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi cậu bé.
“Một nữ nhà văn thời xưa. Vì chồng của mình là Lương Tông Đại phản bội, cưới vợ mới, liền dẫn hai đứa con, cùng em bé trong bụng bỏ nhà ra đi. Từ đó về sau bọn họ như hai đường thẳng song song chưa bao giờ chạm mặt. Cho dù lúc về nhà có gửi thư lui tới hỏi thăm, Trầm Anh từng nhiều lần có cơ hội để gặp lại chồng cũ nhưng bà ấy luôn lựa chọn né tránh. Ngay cả những ngày cuối đời họ cũng chưa từng gặp lại.
Ông Lương cũng vì vậy mà hối hận cả đời.”