Chương 1618: Linh Trang bị trầm cảm
Tút tút, Chiến Hàn Quân nhìn âm thanh truyền đến trong điện thoại, bất lực buông microphone xuống.
Linh Trang ngồi ở trong xe, đã khóc thành người nước.
Không có lúc nào là cô không khát khao quay về bên cạnh anh, nhưng mà sức khoẻ hiện giờ của cô, đã khiến cô từ bỏ khát vọng cuộc sống hạnh phúc.
Hốc mắt Chiến Hàn Quân ửng đỏ, nước mắt không thể khống chế lăn xuống xuống. Linh Trang không ổn như vậy, nhưng mà cô vẫn không muốn đón nhận sự giúp đỡ của anh. Cô là muốn đoạn tuyệt đường ai nấy đi với anh sao?
Anh đi vào khoa tâm lý, tìm bác sĩ điều trị chính cho Linh Trang.
Kể lại tâm trạng đau đớn và tình hình của Linh Trang gần đây, cuối cùng cực kỳ đau lòng hỏi: “Tôi muốn biết, vì sao cô ấy lại bỗng nhiên gầy đĩ?”
Sắc mặt bác sĩ trở nên vô cùng nghiêm trọng, sau khi ông ta suy nghĩ cặn kế, vô cùng nghiêm cẩn nói với Chiến Hàn Quân: “Tổng giám đốc, tôi không nhìn thấy bệnh nhân, có lẽ tôi chấn bệnh sẽ có sai lệch. Nhưng là, căn cứ theo những gì tống giám đốc vừa nói, tôi dám khẳng định, bệnh của cô chủ trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi. Hơn nữa, đã không phải là chứng lo âu đơn thuần, chỉ sợ bây giờ là bệnh trầm cảm”
Nói tới đây, bác sĩ lo lẳng sốt ruột nhìn Chiến Hàn Quân, nói ra một chuyện càng tàn khốc hơn: “Bây giờ tôi lo là, lúc cảm xúc của bệnh nhân không ổn định có thể sẽ có hiện tượng làm tổn thương bản thân mình”
Chiến Hàn Quân như ngã xuống đáy vực sâu, giờ phút này cả người bị sự sợ hãi bao vây.
“Vậy thì, người nhà bệnh nhân nên làm gì mới có thế giảm bớt sự đau khổ của cô ấy?”
Bác sĩ đề nghị: “Nếu có chuyện làm cô ấy đau lòng, vậy thì đừng nhắc tới những việc này ở trước mặt cô ấy. Nếu có người làm cô ấy đau khổ, vậy thì đừng để cô ấy nhìn thấy họ. Biện pháp tốt nhất, là đưa đến bệnh viện lên phác đồ điều trị.
Nếu từ chối chữa bệnh, vậy thì đưa cô ấy ra khỏi hoàn cảnh làm cô ấy áp lực…”
Chiến Hàn Quân nghiêm túc gật đầu, xoay người rời đi.
Anh nghĩ, anh phải nhanh chóng tìm được Linh Trang. Linh Trang mắc bệnh trầm cảm, nếu không ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào anh cũng cảm thấy không yên tâm.
Khi Linh Trang quay lại nhà thuê, bà Dư và nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, lo nh Trang, đứa bé sao rồi Linh Trang nở một nụ cười an ủi hai người “Đứa bé không sao. Bệnh vàng da, ở bệnh viện mấy ngày là ổn định.
Bà Dư và chị cả liếc nhìn nhau, đứa bé không sao, vậy thì là Linh Trang có vấn đề.
“Linh Trang, em làm sao vậy?”
Linh Trang đi đến sô pha, ôm gối. Lắp bắp nói: “Em nhìn thấy anh Quân, anh ấy ở khách sạn Hà Nội đẩy Dư Thiên An, hai mẹ con vừa nói vừa cười đi ra ngoài”
Bây giờ cô rất gầy, đôi mắt trông càng to, sâu và đen hơn. Cô cụp lông mi xuống, cô đơn nói: “Thì ra khi em không ở bên cạnh anh ấy, cả nhà bọn họ có thể hạnh phúc như vậy”
Tranh Ngọc có chút kinh ngạc, có lẽ là cô ấy không hiểu tâm trạng của Linh Trang.
Nhưng mà bà Dư lại quá hiểu cảm giác của Linh Trang, bởi vì cũng có lúc, bà ấy cũng ở trong bồi hồi bất an như ộ lòng, cuối cùng lại căm thù trại nhà họ Dư đến tận xương tuỷ, Cực kỳ thất vọng về Dư Sinh.
Linh Trang đi trên vết xe đổ của bà ấy.
Bà Dư vô cùng lo lắng cho Linh Trang, bởi vì bà ấy không chắc chắn chứng bệnh trầm cảm lo âu của Linh Trang có thế chịu được nhiều đau đớn như vậy hay không.
“Linh Trang, vậy em có tính toán gì cho tương lai không?” Chị cả quan tâm hỏi Linh Trang mờ mịt lắc đầu.
Bà Dư đề nghị: “Nếu không, Linh Trang, cháu rời khỏi thành phố Hà Nội đi. Đi tới một nơi không có ai quen biết cháu, bắt đầu cuộc sống một lần nữa”
Linh Trang rơi vào trầm tư.
Đi tới một nơi hoàn toàn mới, một nơi không có Dư Thiên An, là sẽ không có buồn phiền.
Nhưng mà không có Chiến Hàn Quân, không có con của cô, cũng không có sự vui vẻ.
Linh Trang đau đớn vò tóc: “Cháu nghĩ cháu cần yên tĩnh suy nghĩ”
Cô từ trên sô pha đứng dậy, sau đó đi vào phòng ngủ, nhốt mình ở trong phòng