Chương 1882: Có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không?
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ với hai người anh trai của mình, sau đó nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em thấy đói bụng rồi. Chúng ta đi thôi”
Khi xuống tầng, Lạc Thanh An yên lặng ngồi trên ghế ăn cơm. Cô bé không chào hỏi bố mẹ, cũng không nói chuyện phiếm với các chị của mình mà chỉ bưng bát cầm đũa và đưa thức ăn vào trong miệng.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang buồn bực nhìn đứa con gái của mình. Cô chưa từng thấy Lạc Thanh An im lặng như vậy và cũng chưa bao giờ thấy Lạc Thanh An không có hình tượng mà ăn ngấu nghiến thức ăn như vậy. Trong lòng Nghiêm Linh Trang cảm thấy chán nản và đau lòng.
Sau khi Lạc Thanh An ăn xong một bát cơm, cô bé lại tiếp tục ăn thêm một bát cơm nữa. Cô bé mở to miệng ăn cơm và ăn những miếng cơm lớn, giống như dạ dày của cô bé chính là một cái hố sâu và làm như thế nào cũng không thấy no bụng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bé.
Lẽ nào cô bé đang biến nỗi đau buồn và tức giận thành cảm giác thèm ăn sao?
Khi Lạc Thanh An đã ăn đến bát cơm thứ tư, Nghiêm Linh Trang sợ cô bé ăn căng bụng.
Cho nên cô giữ chặt tay cô bé và tha thiết nói “Thanh An à, con đừng ăn nữa. Ăn quá no không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lạc Thanh An nhìn mẹ với vẻ mặt đau khổ, sau đó cô bé lặng lẽ đặt bát đũa xuống.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang oán hận nhìn chăm chằm vào Chiến Hàn Quân. Trong đôi mắt xinh đẹp mê người giống như biết nói của cô lộ ra vẻ vừa trách móc vừa tức gi Chiến Hàn Quân biết rằng Nghiêm Linh Trang đang cảm thấy đau lòng cho con gái của mình.
Nếu anh không thể nhanh chóng giải quyết nỗi buồn phiền vì thất tình của Lạc Thanh An thì cảm giác bưồn bực trong lòng của Nghiêm Linh Trang sẽ kéo dài rất lâu.
Nhưng mà anh cũng không biết nên làm thế nào đối với chuyện này. Lạc Thanh An là con gái yêu quý của anh, còn Diệp Phong là đứa con mà anh nuôi từ nhỏ, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cho nên anh không thể ép buộc Diệp Phong chấp nhận Lạc Thanh An được.
Điều này là không công bằng với Diệp Phong và cũng là một chuyện bất hạnh cho Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là cứ để thời gian chữa lành vết thương trong lòng Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân gọi Lạc Thanh An vào phòng làm việc của mình và trò chuyện rất lâu với cô bé.
Lạc Thanh An ngẩng đầu lên và khó hiểu nhìn Chiến Hàn Quân: ơi, con và anh ấy có thể ở bên nhau được không?”
Chiến Hàn Quân nhìn ánh mắt khao khát của con gái, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Thanh An à, con còn chưa hết hy vọng và từ bỏ cậu †a sao?”
“Bố ơi, anh Diệp Phong thật sự đối xử rất tốt với con. Bây giờ anh ấy từ chối con chỉ là bởi vì con vẫn còn là vị thành niên mà thôi, giống như khi bố và mẹ còn trẻ vậy. Không phải là bố cũng thường xuyên từ chối lời tỏ tình của mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Hai chuyện này không giống nhau đâu. Thanh An. Bố từ chối mẹ là vì bố yêu mẹ con. Bố hy vọng rằng mẹ con có thể sống một cuộc sống như một người bình thường. Hơn nữa, bố sẽ không bao giờ có một người như Tô Cẩm ở bên cạnh và làm tổn thương mẹ của con.”
Cơ thể Lạc Thanh An gầy yếu khẽ run lên.
“Có lẽ anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm chỉ là chơi đùa với nhau thôi” Lạc Thanh An vẫn cố chấp nói.
Chiến Hàn Quân không nói lời nào…bởi vì anh nhìn thấy trong đôi mắt của Lạc Thanh An đang rơm rớm nước mắt.
Rõ ràng là sự xuất hiện của Tô Cẩm khiến trong lòng Lạc Thanh An hiểu rất rõ ràng rằng tình yêu mà cô bé dành cho Diệp Phong đã chính thức đi vào ngõ cụt.
“Thanh An à, bố phải làm thế nào mới có thể giúp con đây? Bố phải làm gì để con cảm thấy dễ chịu hơn?” Chiến Hàn Quân nhìn đứa con gái gầy yếu của mình.
Cô bé còn nhỏ như vậy và đã yêu một người một cách mãnh liệt như vậy trong nhiều năm, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng tình yêu của cô bé chẳng qua chỉ như một giấc mộng và đã tốn công vô ích, cho nên có thể hình dung được cô bé đã phải chịu nhiều tổn thương như thế nào.
Lạc Thanh An cũng rất mạnh mẽ: “Bố ơi, bố không cần phải lo lắng cho con. Con không sao đâu. Anh Diệp Phong không thích con thì con sẽ không cố chấp nữa. Con sẽ từ từ quên anh ấy đi Nói luôn dễ hơn làm. Đôi mắt của Lạc Thanh An lập tức đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy âm mũi và dáng vẻ như sắp khóc.
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, con có một trái tim lương thiện, có thể cảm thấy lo lăng cho người khác và tình nguyện một mình gánh chịu mọi đau khổ. Bố rất tự hào về con”
Lạc Thanh An nhào vào trong lòng của Chiến Hàn Quân mà khóc nức nở nói: “Bố ơi, con cảm thấy đau khổ quá”
Chiến Hàn Quân vỗ đầu của cô bé, đôi mắt anh hơi ươn ướt, anh nhỏ.
“Thanh An, con có thể thoải m: chuyện khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ và con muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần có thể khiến con thấy vui vẻ một chút thì bố đều sẽ ủng hộ con”
“Bố ơi, con nghĩ hình như con bị ốm rồi. Cả người con đều cảm thấy thật khó chịu.”
“Đừng sợ, bố sẽ đưa con đến gặp cụ Bác Danh và để cụ chữa bệnh cho con.”
“Cụ Bác Danh có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không ạ?”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Theo như anh thấy thì việc tìm đến bà nội Bác Danh để điều trị bệnh thất tình không khác gì việc chữa trị một loại bệnh vớ vẩn cả.