Chương 1513: Vượt quá giới hạn
Dư Sinh vừa tức giận vừa đi ra bên ngoài Chỉ có điều rốt cuộc vẫn không yên lòng về bà Dư nên lúc đi ra ngoài bước chân bước đi chậm rãi, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, cảm giá không nỡ tràn ngập khắp cơ thể.
Chiến Hàn Quân nhướng mày cười châm chọc: “Cậu quả nhiên có tình cảm với mợ. Chỉ là phần tình cảm này cũng không đơn thuần Những oanh yến ở bên người cậu đã tiêu diệt khát vọng tình yêu của mợ từ lâu rồi”
Một người nhiệt tình như lửa, một người lại lạnh lùng như băng. Họ đã từng yêu nhau vậy mà lại bước tới tình trạng này, Chiến Hàn Quân chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Đồng thời anh cũng im lặng cảm thấy may mắn vì đã gặp được Linh Trang, bởi vì Linh Trang yêu anh hơn cả mạng sống của cô cho nên sau khi anh phạm sai lầm Linh Trang vẫn còn có thể tiếp nhận anh.
Mà anh càng cảm thấy may mắn mà anh mắc phải không phải là sai lầm về mặt tình cảm giống như cậu – Vượt quá giới hạn Dư Sinh đi đến bên cạnh Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ đành chịu: “Mợ của cháu không chịu rời đi nên hãy cử thêm người canh giữ ở đây đi.”
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Phân tán binh lực là tối ky trong việc dùng binh”
Nói xong Chiến Hàn Quân đi vào nhà thờ họ rồi đi tới trước. bà Dư cúi người lễ phép nói: “Mợ, cháu là Chiến Hàn Quân.”
Bà Dư giật mình rồi bỗng nhiên dừng gõ mõ, sau đó ngước mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Nhìn thấy dáng người Chiến Hàn Quân tao nhã, tuấn tú bà Dư nói: “Vốn dĩ mợ còn đang tò mò người có thể so sánh được với Nhân rốt cuộc hào hoa phong nhã như thế nào? Hôm nay gặp cháu, mới biết được.
Nhân thua cháu không tính là mất mặt”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hơi ngưng tụ.
Lúc này có vẻ như không phải lúc để nhắc tới việc nhà.
Tuy nhiên người ta là người lớn tuổi nên Chiến Hàn Quân bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe rồi khiêm tốn nói: “Ý của mợ có lẽ là chuyện của cháu và Linh Trang.”
Chiến Hàn Quân nhắc tới Linh Trang thì trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tràn đầy vẻ tự nhiên thân thiết: “Cháu thắng em họ không có nguyên nhân nào khác ngoài việc bởi vì cháu xuất hiện trong cuộc đời Linh Trang trước Nhân, mà vừa vặn Linh Trang lại thích nên chúng cháu chung tình với nhau và dắt tay cùng nhau tiến lên. Cháu nghĩ đây là lương duyên do trời ban”
Bà Dư cười nói: “Cháu khiêm tốn rồi Nghe nói cháu vô cùng cưng chiều vợ của mình, cho dù cô ấy tùy hứng làm bậy thì cháu cũng có thể bao dưng cho cô ấy. Tình yêu của hai đứa mới là dáng vẻ vốn có của tình yêu”
Bà Dư nói xong câu đó, liếc mắt nhìn Dư.
Sinh ở bên ngoài với ý vị sâu xa.
“Cả đời này mợ cũng theo đuổi loại tình yêu như vậy nhưng lại gặp phải kẻ vô nhân tính” Bà Dư nở nụ cười gượng.
Sắc mặt Dư Sinh tối sầm.
Lúc trước ông ta cảm thấy quan điểm yêu đương của người vợ đầu là hành vi vô cùng tự do phóng khoáng, nhưng mà bây giờ ông ta nhìn thấy tình yêu không rời không bỏ của Chiến Hàn Quân và nghiêm Linh Trang thì ông ta quả thực cảm thấy hơi xấu hổ và ấy náy.
Nói cho cùng ông ta không xứng với tình cảm của bà Dư.
Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của cậu. Bà Dư rõ ràng là đang muốn nói cho cậu nghe. Chiến Hàn Quân chỉ có thể nói bóng nói gió để giải vây cho cậu: “Cháu và Linh Trang không giống như những đôi vợ chồng khác. Chúng cháu đã từng có rất nhiều hiểu lầm và rất nhiều tổn thương. Ở khía cạnh mà mọi người nhìn thấy có lẽ là cháu yêu chiều cô ấy, thế nhưng ở khía cạnh mà mọi người không nhìn thấy lại là cô ấy bao dung cho cháu. Hai người bao dung lẫn nhau mới có thể kéo dài đoạn tình cảm yếu ớt này”
Bà Dư gật đầu nói: “Cô ấy có thể bao dung cho cháu cũng bởi vì cháu vẫn chỉ luôn yêu cô ấy. Mợ tin chắc rằng tình yêu giữa hai vợ chồng có thể đi qua mưa gió cả đời.”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi xuống đồng hồ, trong lòng sốt ruột giống như lửa đốt, nếu như mợ vẫn còn nói liên miên thì lối đi an toàn sẽ bị đóng lại.
“Cảm ơn sự yêu mến của mợ. Thực không dám giấu giếm hôm nay cháu đến tìm mợ là có chuyện muốn nhờ “Chiến Hàn Quân dụng tâm lương khổ nói.
Bà Dư nói: “Cháu nói đi.”
“Chị cả của cháu mang thai con của em họ. Em họ đối xử với chị ấy vô cùng lạnh nhạt làm cho chị cả của cháu rất đau lòng. Vốn sĩ sức khỏe của chị ấy không tốt cho nên cháu tới đây muốn nhờ mợ đi an ủi chị ấy vài câu”