Chương 1771: Bí mật thuốc Ái Tình là của tôi”
“Cũng không chắc. Theo như hiểu biết của tôi về mẹ anh, bà ta không khiến Linh Trang phát điên thì cũng khiến anh phát dồ. Bà ta sẽ không bỏ cuộc đâu trừ khi hai người chia tay”
Dư Nhân nói Bóng lưng thẳng tắp của Chiến Hàn Quân có chút cứng ngắc. Nghĩ đến việc mẹ anh nhắm vào Linh Trang, khiến Linh Trang đổ bệnh, trái tim anh liền đau mà không giải thích được.
Thấy Chiến Hàn Quân không lên tiếng, Dư Nhân hả hê nói: “Sao lại sợ rồi?”
“Cậu cố tình dọa tôi đúng không?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Dư Nhân gối đầu lên hai cánh tay, nhàn nhã dựa lên ghế. Sau đó anh ta liếc Chiến Hàn Quân, ung dung nói: “Tôi đâu có dọa anh. Nếu anh biết mẹ anh làm thế nào khiến khiến mẹ tôi dần trở nên tuyệt vọng, tôi nghĩ anh sẽ không đánh giá thấp năng lực của mẹ anh đâu”
Trái tim của Chiến Hàn Quân thắt lại, nghĩ ngờ nhìn Dư Nhân: “Bố cậu tìm bồ bịch bên ngoài liên quan gì đến mẹ tôi?”
Dư Nhân nói với giọng đùa cợt: “Anh thực sự muốn biết?”
“Nói đi”
Dư Nhân hẳng giọng nói: “Bà ta hạ dược “thuốc Ái Tình” khiến bố tôi lầm tưởng người phụ nữ khác là mẹ tôi. Sau khi thấy chuyện tốt của bố, mẹ tôi liền chuyển đến từ đường, không để ý đến bố tôi nữa. Dù sao đây cũng là chuyện xấu mặt, ông tôi thương con gái, không cho phép bố tôi lên tiếng, hiểu lâm giữa hai người cứ mãi không được hóa giải, tới khi sự việc sáng tỏ thì bố tôi đã kết hôn với cô Tú Hòa, đâm lao đành phải theo lao. Mẹ tôi trước đây cũng không chống trả quyết cho đến khi gặp Linh Trang, bà ấy đã tìm thấy can đảm từ trên người cô ấy, dứt khoát rời khỏi nhà họ Chiến”
Chiến Hàn Quân cảm thấy lòng nặng trĩu.
Nghĩ tới trước đó anh lầm Chu Mã thành Linh Trang, khiến cô hiểu lầm và khóc r: thương tâm, anh có cảm giác như thế gị đổ vậy.
“Triệu chứng khi dùng thuốc Ái Tình là gì?”
Chiến Hàn Quân hỏi Dư Nhân nói: “Tôi chưa dùng thì làm sao biết được?”
“Có thuốc giải không?” Chiến Hàn Quân lại hỏi.
“Thuốc Ái Tình uống một lượng nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến ảo giác tinh thần của con người. Tuy nhiên, loại thuốc này có một điểm chí mạng, đó là khi vào cơ thể không thể tự động đào thải. Giống như việc thêm vi chất vào người, lượng nhiều hay ít thì cũng vẫn tồn lại trong cơ thể. Tuy nhiên, mẹ anh có lẽ không biết thuốc Ái Tình lại có tác dụng phụ chết người này, đây cũng là do bố tôi trước đó nói với tôi” Khuôn mặt Dư Nhân dần trở nên oán hận.
Chiến Hàn Quân ngạc nhiên nhìn Dư Nhân: “Bố cậu vẫn nhầm cô Tú Hòa với mẹ cậu sao?”
Dư Nhân gật đầu: “Bố tôi nói rằng mỗi lần quan hệ với cô Tú Hòa, ông ấy liền nghĩ người đó là mẹ tôi. Trước đây ông ấy xấu hổ không nói điều này với con trai mình, nhưng một lần tình cờ nói ra, tôi liền chắp nối trước sau, kết luận là do tác dụng của thuốc Ái Tình”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân tái nhợt.
Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân bộ dạng không yên lòng, mỉm cười: “Anh sao vậy?
Đừng nói với tôi rằng anh cũng dùng thuốc Ái Tình nhé?”
Chiến Hàn Quân nhìn chăm chäm anh ta: “Cậu cười cái gì vậy?”
Dư Nhân nói: “Tôi vui vẻ.”
“Có gì mà vui vẻ?”
“Anh nghĩ xem, nếu anh dùng thuốc Ái Tình, anh sẽ mắc sai lâm như bố tôi. Sau đó Linh Trang sẽ dứt khoát rời bỏ anh như mẹ tôi, tôi liền có cơ hội để theo đuổi Linh Trang một lần nữa” Dư Nhân nói một cách quang minh chính đại.
Chiến Hàn Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Đó là lý do tại sao cậu không nhận chị gái?”
Dư Nhân một lúc lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy. Tôi luôn nghĩ răng mẹ anh sẽ tách hai người ra, tôi vẫn còn cơ hội đem Linh Trang đi”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Cậu có tin tôi giết cậu ngay bây giờ không?”
Dư Nhân cười nói: “Sao, anh hy vọng Linh Trang sẽ có kết cục như mẹ tôi. Rời khỏi anh, sống một cuộc sống khốn khổ dựa dẫm vào người khác sao”
Chiến Hàn Quân chưa từng nghĩ tới, một tiểu thư như Linh Trang phải dựa dẫm vào người khác để sống, có lẽ kiếp này cô sẽ chẳng được hạnh phúc.
“Tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời” Anh bực bội cởi cà vạt.
Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân hành động dị thường, hỏi: “Anh thật sự đã dùng thuốc Ái Tình?”
“Không”
Dư Nhân không nói gì nữa, nhưng trên khuôn mặt điển trai dần lộ một nụ cười xấu xa.
Trước cổng biệt thự Ngọc Bích đỗ vài chiếc xe từ thành phố Phong Châu.
Nghiêm Mặc Hàn Ngọc ôm bé Quốc, cùng với bà Dư bước ra khỏi xe, sau đó dìu Chiến Anh Nguyệt ra khỏi chiếc xe thứ hai.