Chương 1003: Không thích
Nghiêm Mặc Hàn ghét bỏ nhìn hai cô gái: “Có thể tích chút đức cho anh Quân của hai em không, đó là vợ của anh ta. Đừng mang thành kiến nhìn người ta được không?”
Nghiêm Linh Trang và Chiến Anh Nguyệt cùng im lặng.
Bình tĩnh xem xét, vợ của Chiến Hàn Quân, không chỉ xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn dịu dàng không vướng bụi trần, là kiểu người đàn ông đều thích.
Trong lòng bọn họ càng không cân bằng, cho nên tuỳ tiện phóng đại khuyết điểm của người ta.
Nghiêm Mặc Hàn thấy hai cô gái động kinh cuối cùng cũng ngừng lại, lúc này mới chính thức dặn dò: “Đi ngủ một chút, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra đôi mắt, nhân tiện kiểm tra lỗ tai em luôn”
Nghiêm Linh Trang nói: “Lỗ tai của em không có vấn đề gì”
Sau khi bác sĩ phổ cập nguyên nhân phát tác bệnh và xu thế rối loạn thể chất cho Nghiêm Linh Trang, Nghiêm Mặc Hàn có chút lo lắng cho thân thể của Nghiêm Linh Trang.
Bà cụ nhà họ Nghiêm bị rối loạn toàn thân, ở dưới cái bóng như vậy, Nghiêm Mặc Hàn lo sợ em gái sẽ bị lan đến bộ phận khác của thân thể.
“Hôm nay anh gọi em nhiều lần như vậy, em cũng không nghe thấy, cẩn thận kiểm tra một chút” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Nghiêm Linh Trang uế oải thở dài.
Nghiêm Mặc Hàn lại mong chờ nhìn Anh Nguyệt: “Buổi tối hôm nay, tôi sẽ ở lại với em gái tôi”
Ngón tay Anh Nguyệt hơi hơi cuốn lấy cổ tay áo, lại giả vờ không tim không phổi: “Tôi cũng ở lại”
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Không cần cô ở lại đây. Cô cần làm gì thì cứ làm đi”
Không đợi Anh Nguyệt trả lời, Nghiêm Mặc Hàn lại gợi đòn nói: “Nhưng mà công việc kia của cô, cũng không có gì cần làm cả.
Dù sao cũng chỉ là các loại kịch bản máu chó phá hủy tam quan”
Nghề nghiệp Anh Nguyệt nhiệt tình yêu thích bị Nghiêm Mặc Hàn chửi bới coi thường, hai tay lập tức chống nạnh, giống như một người đàn bà đanh đá: “Chúng tôi làm diễn viên, cũng là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm cơm, không ăn trộm không cướp giật, sao lại không có giá trị?”
Nghiêm Mặc Hàn hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Chỉ với việc cô diễn những nhân vật đó, không phải tiểu tam thì chính là người vợ tào khanh bị đàn ông bỏ bỏ rơi, khi nào mới có thể diễn vai diễn đặc sắc một lần?”
Anh Nguyệt kiêu ngạo nói: “Như vậy chứng tỏ là kỹ thuật diễn của tôi tốt, có thể khống chế các loại nhân vật”
Bồng nhiên nắm bắt được một chút tin tức mờ ám, đáy mắt Anh Nguyệt mỉm cười: “Anh đã xem phim truyền hình của tôi rồi?”
Nghiêm Mặc Hàn nhận ra mình nói lỡ miệng, nhanh chóng giảng hòa: “Sao tôi có thời gian xem phim máu chó của cô chứ. Chỉ là phim cô đóng luôn chiếu vào lúc 8 giờ, khi thay đổi kênh muốn không nhìn thấy cô cũng khó”
Anh Nguyệt bày ra tư thế quyến rũ: “Bây giờ tôi chính là gà đang nổi, các kênh đều bị phim của tôi chiếm sóng. Nể tình anh là anh trai của chị Linh Trang, nếu anh muốn tôi ký tên gì đó, tôi có thể tặng cho anh một chi Nghiêm Mặc Hàn cười “Ha ha” hai tiếng, vô cùng ghét bỏ: “Chữ của cô xấu như vậy, có thể viện bảo tàng không? Tôi cần chữ của em làm gì?”
Nghiêm Linh Trang nói chen vào: “Anh, việc này mà anh cũng không biết, hiện giờ chữ ký của Anh Nguyệt rất đáng giá. Một chữ ký có thể có giá trị bằng một tháng lương của anh”
Nghiêm Mặc Hàn vừa vừa bưng chén trà lên, nước trà vừa uống vào trong miệng lập tức phun ra hết: “Không thể nào? Đáng giá như vậy sao.”
Sau đó vẻ khinh bỉ ghét bỏ tìm đường chết kia lập tức chuyển sang kinh ngạc: “Ngôi sao lớn, tặng cho tôi mấy chữ ký được không?”
Anh Nguyệt lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh đưa cho Nghiêm Mặc Hàn, cười tủm tỉm nói: “Anh chọn một tấm anh thích, tôi ký tên cho anh”
Nghiêm Mặc Hàn cũng không chọn, tùy tiện lật lật, đưa hết toàn bộ cho cô ấy, chẳng biết xấu hổ nói: “Hay là tặng hết cho tôi đi”
“Anh muốn cô ấy ký tên nhiều như vậy để làm gì?” Linh Trang khó hiểu.
Nghiêm Mặc Hàn chẳng biết xấu hổ nói: “Quay về anh sẽ sang tay bán chúng nó ra ngoài, mười hai tấm ảnh có chữ ký chính là tiền lương một năm của anh, sang năm anh có thể nghỉ ngơi rồi”
Anh Nguyệt căm giận nhét ảnh có chữ ký vào trong túi xách, còn hung tợn quát Nghiêm Mặc Hàn mấy câu: “Anh cảm thấy thất đức đúng không?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng như vậy, cô cứ coi như là cướp của người giàu cho người nghèo đi nhé?”