Chương 1703: Quay về Hà Nội
Không phải Chiến Hàn Quân không muốn trở về Hà Nội Hà Nội, mà chỉ là không muốn về nhà đối mặt với mâu thuẫn không thể hòa giải giữa mẹ vợ và vợ.
Chỉ là, có nhiều thứ không phải là thứ mà anh ấy muốn là có thể kiểm soát được.
Đêm đó, Anh Nguyệt nhận được một tin nhắn từ Hà Nội: Bệnh tim của Dư Thiên An tái phát, khó mà vượt qua được lần này. Bà hiện nay đã được đưa đến bệnh viện Á Châu để cấp cứu.
Tin tức này khiến trái tim Chiến Hàn Quân như bị một tảng đá đè nặng xuống biển, nổi lên những gợn sóng hồi lâu không thể nguôi ngoai Cuối cùng, Linh Trang đã đến trước mặt anh, cùng nói chuyện thẳng thần với anh.
“Chồng à, dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của anh. Như câu nói, nuôi con khôn lớn để đề phòng tuổi già, anh bình thường không thể ở bên cạnh bà ấy, khi bà ấy bị ốm nặng, anh nên về thăm bà. ” Linh Trang nói rất đúng. Thực ra trong mơ hồ, cô còn lo lắng rằng Dư Thiên An sẽ chết, mẹ con họ sẽ bỏ lỡ lần cuối cùng gặp nhau.
Chiến Hàn Quân chạm nhẹ lên khuôn mặt của Linh Trang: “Em luôn nghĩ đến người khác. Linh Trang, tình trạng bệnh của em vẫn chưa ổn định, anh sợ khi trở về Hà Nội em sẽ không chịu được, sẽ làm tình trạng bệnh của em trở nên nghiêm trọng hơn. Anh không muốn nhìn thấy em đau đớn như vậy một lần nào nữa. “
Linh Trang cười: “Vậy thì em sẽ không trở lại Hà Nội trong lúc này. Em sẽ ở lại với bà Bác Danh, cùng tâm sự với bà ấy. Để bà ấy không cảm thấy cô đơn. “
Chiến Hàn Quân hiểu được tâm tư thầm kín của cô, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của cô: “Em quyết định để bà nội giúp em trị bệnh sao?”
Linh Trang sững sờ: “Anh đều biết cả ư?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người”
Linh Trang chạm vào ngực anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên ngực anh. Nói: ‘Nếu bà ấy có thể chữa khỏi bệnh cho em, em nghĩ chất lượng cuộc sống của mình sẽ cao hơn, anh sẽ không phải cả ngày lo lắng cho em. Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn, phải không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Kỹ thuật đã thành thục chưa?”
Linh Trang gật đầu nói: “Bà nội đưa em đi thăm phòng thí nghiệm của bà. Em cảm thấy nó cao cấp hơn nhiều so với phòng thí nghiệm của bệnh viện Á Châu.”
Chiến Hàn Quân thở dài một hơi.
Giữ chặt Linh Trang một lần nữa: “Linh Trang, sáng mai anh sẽ rời khỏi thành phố Vân Vũ. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt và nhớ bật điện thoại 24/24. Anh sẽ liên lạc với em bất cứ lúc nào”
Linh Trang gật đầu: “Anh đừng lo lắng. Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt”
“Anh sẽ quay lại sớm” Chiến Hàn Quân nói.
“Vâng”
Ngày hôm sau, Chiến Hàn Quân thức dậy rất sớm. Lưu luyến mà hôn Linh Trang, Linh Trang mơ màng mở mắt ra.
Choàng tay qua cổ anh mơ màng hỏi: “Đến giờ rồi ư? Phải đi rồi à?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ừ”“
“Đi đường cẩn thận nhé.”
“Đừng nói nữa, tập trung” Chiến Hàn Quân nhẹ giọng mảng.
Sau một nụ hôn sâu, Chiến Hàn Quân nhìn đôi môi ẩm ướt của Linh Trang, đỏ bừng. Lộng lẫy và chói lóa, mới cần mỉm cười hài lòng.
“Anh đã nói với Mặc Hàn và Anh Nguyệt về chỉ tiết chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của em. Họ sẽ chăm sóc cho em:’ Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nói.
Linh Trang gật đầu. “Em tiễn anh”
Chiến Hàn Quân che lại bộ đồ của cô: “Buổi sáng trời lạnh, đừng dậy sớm như vậy. Đi ngủ thêm đi”
“Khi nào anh về?”
“Anh mua vé ngày kia” Chiến Hàn Quân nói.
Linh Trang suy nghĩ một chút, thật ra chỉ có một ngày không gặp được anh, cũng không lâu lắm. Chịu khó một chút là qua.
“Vâng” Cô ấy vui mừng, Chiến Hàn Quân miễn cưỡng rời khỏi tứ hợp viện.
Trái tim Linh Trang bỗng trống rỗng. Cô bơ phờ đứng dậy đi ra phòng khách thì thấy phòng khách cũng trống trơn khá khó chịu.
“Mặc Hàn, dậy làm bữa sáng đi” Linh Trang đi đến phòng của Nghiêm Mặc Hàn và gõ cửa, một lúc lâu không có ai đáp lại.
Linh Trang mở cửa ra, chỉ thấy rằng Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt vẫn đang ngủ.
“Nghiêm Mặc Hàn, thức dậy nấu ăn đi.”
Linh Trang nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, vươn tay nhéo mũi Nghiêm Mặc Hàn.