Chương 2125:
Không bị những người này giết chết, cũng sẽ chết vì bệnh tuổi già
Thanh An có chút kinh ngạc đến ngây người, cô bé rốt cuộc đã biến thành hình dáng gì rồi? Thôn dân ở đây vậy mà đều không nhận ra cô bé?
Người đàn ông đeo mặt nạ sói đen nhìn Thanh An đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ bà lão là người địa phương khác?”
Thanh An thầm kêu không ổn.
Nếu như thôn dân nhận ra cô bé là đệ tử của Bác Danh sẽ không tốt. Nhưng sẽ còn tệ hơn nữa nếu thôn dân không nhận ra cô bé.
Cô bé một bà lão tuổi già sức yếu ở địa phương khác, xuất hiện ở địa phương này, chuyện này làm sao cứ kì lạ như thế nào ấy.
Thanh An chỉ có thể cản răng kiên trì nói dối, nhưng là đổi sang một chủ đề không liên quan: “Các cậu có nhìn thấy cháu gái của tôi không?
Cao cao gầy gầy, vô cùng xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa tốt bụng… Cái kia, chúng tôi sống ở đó đó ..” Cô bé dùng ngón chỉ tay về phía những ngọn núi xa xăm.
Thôn dân đều tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
Bên trong, có một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi. Thoạt nhìn dáng vẻ gầy gò, nhưng mà đôi mắt đen láy sáng như sao, nhìn Thanh An với ánh mắt xuyên thấu.
Khi bà lão Thanh An đang buôn dưa, tại lúc mèo khen mèo dài đuôi, đôi mắt sáng như ngọc của cậu bé đã lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.
Cậu bé đột nhiên đứng dậy, hoảng sợ đi tới chỗ Thanh An, nắm lấy cánh tay của Thanh An, nói: “Bà ơi, sao bà lại xuống núi rồi. Bà xuống núi chú có biết không?”
Thanh An giật mình.
Nhìn sang cậu bé thanh tú. Cô bé có chút thẫn thờ, không kịp phản ứng.
Cô bé có một đứa cháu trai lớn như vậy từ khi nào.
Cậu bé cầm cánh tay cô bấu bấu véo véo, ý thức của Thanh An lập tức khôi phục lại. Cô bé đột nhiên nổi giận, quơ lấy thanh gỗ trên tay đánh cậu bé, vừa đánh vừa măng: “Nhóc con, cháu chết ở đâu vậy? Bà tìm cháu lâu lắm rồi! Cháu ra ngoài lâu như vậy, nhà cũng không cần nữa sao?”
Cậu bé là người địa phương, mẹ cậu bé khó sinh mà mà mất. Cậu bé đi theo bố. Bố cậu cũng là người địa phương, nghe nói là một người vô cùng giáo dục, vì vậy dạy cậu bé rất tốt. Chỉ tiếc là cách đây không lâu, bố của cậu bé không may qua đời.
Cậu bé nhận ra Thanh An là bà, thôn dân không nghỉ ngờ gì cả, không ai thấy họ hàng của nhà mẹ cậu bé.
Những người đeo mặt nạ này nhìn thấy dáng vẻ già nua của Thanh An, cộng với sự nhận họ hàng của cậu bé, bọn họ sẽ không nghi ngờ räng cô chính là truyền nhân của Bác Danh.
Cứ như vậy, Thanh An bị ở lại sống trong trại tập trung.
Cho đến một ngày, người đàn ông đeo mặt nạ mang đến một vị thầy thuốc, cô ấy sẽ khám sức khỏe cho tất cả mọi người. Thực chất là để kiểm tra xem họ có phải là dịch dung hay không, những người vượt qua kiểm tra sẽ được thả ra ngoài, lần nữa lấy lại tự do.
Khi đến lượt Thanh An, có người đặc biệt nói với thầy thuốc: “Người này rất khả nghi, nhất định phải kiểm tra thật cẩn thận”
Thầy thuốc dùng dụng cụ để cắt bề mặt da của cô bé biểu hiện không hề khách khí, chứng kiến một tia máu, thầy thuốc nói: “Không có dùng mặt nạ da”
Sau đó kiểm tuổi xương của cô bé, đưa ra kết luận: “Tuổi xương đã tám mươi tuổi”
Thanh An thiếu chút nữa ngã quy xuống đất.
“Tám mươi tuổi?”
Cô bé chỉ là một thiếu nữ ở tuổi hoa mười bảy tuổi, vậy mà lại già yếu như thế. Thanh An chợt cảm thấy trên vai mình như đang gánh một ngọn núi lớn, cô bé phải tìm cách khôi phục lại diện mạo càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không bị những người này giết chết, cũng sẽ chết vì bệnh tuổi già.
Sau khi thầy thuốc đưa ra kết luận này, những người đeo mặt nạ hoài nghi thân phận của Thanh An cuối cùng cũng an tâm.
Kể từ đó, bọn họ hoàn toàn thả lỏng cảnh giác đối với Thanh An.
Thanh An vào một đêm tháng đám gió đen, thừa dịp lúc những người đàn ông đeo mặt nạ này không để ý đến, lén lút quay về phế tích, bí mật lấy sách và di vật quý giá của cô bé, sau đó quyết định rời khỏi thành phố Long Bảo qua đêm.
Ngay khi cô bé chạy khỏi lối vào làng, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô. Thanh An ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cậu “cháu trai” đang nhìn mình cười dịu dàng.