CHƯƠNG 913: ĐÔI MẮT NÀY PHẢI PHẾ BỎ
Đối với người ngoài, Mạc Đình Kiên vẫn trong tình trạng mất tích.
Mặc dù không có báo cáo xác thức bên truyền thông, nhưng Hạ Diệp Chi biết có rất nhiều người cho rằng Mạc Đình Kiên đã chết rồi.
Dù sao thì vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng.
Hạ Diệp Chi cũng không biết Khanh Tần có nghe lời cô không.
Cô luôn chú ý tới vẻ mặt của Khanh Tần.
Lúc này Khanh Tần vẫn mang dáng vẻ muốn chết.
Anh ta cười như không cười nhìn Hạ Diệp Chi qua gương chiếu hậu: “Tôi cảm thấy cô nói rất có lý.”
Anh nói đến đây thì ngừng lại.
Nhưng Hạ Diệp Chi biết rõ chắc chắn anh vẫn còn điều muốn nói.
Cô không lên tiếng, im lặng đợi Khanh Tần mở miệng lần nữa.
“Nhưng tôi…” Khanh Tần cố ý ngừng một lát rồi nói chậm rãi: “Sẽ không nghe theo lời cô.”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi cả kinh.
Đúng lúc này, Khanh Tần lại đạp chân ga lần nữa.
Chiếc xe như một mũi tên lao về phía trước.
Trong đầu Hạ Diệp Chi trống rỗng.
Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại.
Con đường này là đoạn đường hay bị tắc.
Nhưng lúc này không phải giờ cao điểm nên khá ít xe cộ.
Nhưng Khanh Tần cứ lao vun vút, đã quẹt qua mấy chiếc xe rồi.
Cô không dám giết Khanh Tần.
Cô chỉ có thể bảo Khanh Tần dừng xe lại.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi dừng trên cánh tay của Khanh Tần.
Cô giơ chiếc kẹp lên, đâm mạnh vào tay anh ta.
Chẳng mấy chốc chiếc xe sẽ lên cầu vượt…
Hạ Diệp Chi không muốn chết, càng không muốn chết cùng tên rác rưởi Khanh Tần này.
Cô dùng sức đâm vào tay Khanh Tần nhiều lần.
Máu tươi bắn ra ngoài, dính lên cánh tay và lễ phục của Hạ Diệp Chi.
Nhưng cô không để ý nhiều như vậy.
Mới đầu Khanh Tần hoàn toàn mặc kệ hành động của Hạ Diệp Chi, nhưng về sau anh ta đã bắt đầu tức giận.
Anh không quan tâm việc lái xe nữa, vươn một tay ra sau đối phó với Hạ Diệp Chi.
Hai người bắt đầu đứng dậy trong xe.
Khanh Tần chỉ lái một tay, tay còn lại không thể khống chế Hạ Diệp Chi.
Mục tiêu của Hạ Diệp Chi chính là để Khanh Tần dừng xe.
Chiếc xe vẫn chạy về phía trước, còn hai người vẫn luôn đánh nhau trong xe.
“Dừng xe! Tôi bảo anh dừng xe!” Bởi vì cảm xúc không ổn định mà giọng nói của Hạ Diệp Chi trở nên sắc bén.
Giọng nói của Khanh Tần cũng mang theo vẻ ác ý: “Cô cứ đợi cùng chết với tôi đi, tôi sẽ không dừng xe đâu!”
“Tôi không muốn chết cùng anh! Tuyệt đối không!” Tay Hạ Diệp Chi càng dùng sức.
Hai người một trước một sau, không ai lấy được lợi ích cả.
Mắt thấy sắp lên cầu vượt rồi, nếu không dừng xe tiếp tục lao lên cầu vượt sẽ không còn đường sống.
Hơi thở Hạ Diệp Chi nặng nề, trong đầu hỗn loạn.
Cô ngừng lại.
Khanh Tần nhân lúc cô ngừng lại thì vươn tay nắm tóc cô: “Đâm tôi sao? Để tôi xem lát nữa cô đâm tôi thế nào?”
Vẻ mặt anh ta dữ tợn, mắt đỏ ửng.
Đôi mắt…
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhắm chuẩn xác đâm mạnh chiếc kẹp tóc trong tay vào mắt anh ta.
“Á…”
Tiếng hét chói tai của Khanh Tần vang vọng trong xe, giống như muốn phá thủng toa xe.
Đôi mắt con người rất yếu ớt, cú đâm này của Hạ Diệp Chi căn bản là phế bỏ con mắt này của anh ta.
Hai tay Khanh Tần che mắt lại, không còn bình tĩnh như lúc trước.
Hạ Diệp Chi sửng sốt mấy giây rồi phản ứng lại ngay, nghiêng người về phía trước xoay vô lăng.
Nhất định không thể lên cầu vượt.
Hạ Diệp Chi xoay vô lăng nhưng không giẫm phanh xe.
Chiếc xe đột ngột xoay ngang đâm vào một dải cây xanh bên đường…