CHƯƠNG 1180 KHÔNG THỂ ĐỂ MẶC MẠC THỊ
Mạc Đình Kiên gật gật đầu: “Đi làm đi, không cần quan tâm đến chúng tôi.”
Thời gian đã được hẹn trước, Thời Dũng cũng không ở lại lâu, hướng về Hạ Diệp Chi gật đầu nhẹ, rồi xoay người đi khỏi.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng nhau đi đến phòng tổng giám đốc.
Mạc Đình Kiên đã rất lâu không đến nơi này rồi.
Anh nhìn quanh một vòng, rồi đi đến trước bàn làm việc, tiện tay lật hồ sơ trên bàn, nhìn thấy tên của Hạ Diệp Chi ngay trên mặt.
Anh không nhịn được cong môi lên cười: “Em đã kí tên lên hồ sơ này.”
Hạ Diệp Chi trợn mắt, đi đến nhìn thoáng qua, phát hiện đích thật là tên của cô, có chút ngượng ngùng lấy hồ sơ qua nhìn kĩ: “Bộ hồ sơ kế hoạch này đã không dùng đến nữa, đã để chỗ này lâu rồi.”
Thời Dũng trong công ty có phòng làm việc riêng của mình, phòng làm việc của Mạc Đình Kiên lúc trước ngoài Hạ Diệp Chi đến, thì luôn để trống, những nhân viên khác không ai dám vào, những hồ sơ này Thời Dũng bận đến nỗi quên dọn dẹp đem cất, nên vẫn để nguyên chỗ này.
Mạc Đình Kiên còn muốn đưa tay lấy lại hồ sơ, Hạ diệp Chi giấu ra sau lưng: “Đừng xem nữa.”
Cô đối với kinh doanh buôn bán thật sự dốt đặc cán mai, so với có đầu óc kinh doanh như Mạc Đình Kiên, quả thật là trên trời và dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh được.
Để tránh Mạc Đình Kiên coi xong sẽ chế giễu.
Mạc Đình Kiên cũng không miễn cưỡng nữa, quay đầu, điện thoại nội bộ: “Đem báo cáo tài chính của nửa năm gần đây, đem qua cho tôi xem.”
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Cô biết, Mạc Đình Kiên đã đến, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Mạc thị được Mạc Đình Kiên vớt lên từ dưới vực sâu, tuy rằng anh đã từng có ý nghĩ hủy diệt Mạc thị, nhưng Mạc thị đối với anh, suy cho cùng nó tồn tại một ý nghĩa phi thường.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống xem báo cáo, xem liền một mạch đến chiều, trong thời gian đó không ngừng nhíu mày.
Hạ Diệp Chi đợi đến lúc Mạc Hạ sắp tan học, mới lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta phải đi rước Hạ Hạ rồi.”
Mạc Đình Kiên mới bình tĩnh trở lại, gấp lại bản báo cáo trên tay: “Ừ.”
Anh không nói là sẽ xem nữa, cũng không nói là phải đem bản báo cáo về xem, vô cùng phối hợp đi cùng Hạ Diệp Chi.
Như vậy lại khiến Hạ Diệp Chi trong lòng có chút hỗn độn.
Ra khỏi Mạc thị, hai người cùng nhau ngồi lên xe hơi.
Lúc đó, Mạc Đình Kiên liên tục nhíu mày, Hạ Diệp chi biết anh đang nghĩ về chuyện công ty, cũng không lên tiếng làm phiền anh.
Qua một lúc sau, gần sắp đến trường mẫu giáo của Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Anh không thể bỏ mặc Mạc thị không can thiệp.”
Cuối cùng cũng nghe được câu nói này.
Hạ Diệp Chi không thay đổi sắc mặt nhiều, chỉ là quay qua nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
“Mỗi một công ty, đều nên có trách nhiệm với xã hội, nếu như bỏ mặc Mạc thị không quản, thì sẽ có rất nhiều người thất nghiệp.” Mạc Đình Kiên chỉ đơn giản nói ra những lời như vậy.
Hạ Diệp Chi suy tư một lúc, bèn tươi cười hẳn lên: “Em cảm thấy anh nói có lý.”
Những năm mẹ của Mạc Đình Kiên qua đời, anh hoàn toàn dựa vào niềm tin, sự kiên trì điều tra thủ phạm mà vượt qua, sau này là vì cô, đến lúc tất cả gần như ổn định, sức khỏe của anh so với tâm tư sớm phát ra cảnh báo, chống đỡ hết nổi rồi.
Giai đoạn của mỗi cuộc đời con người, sẽ có một số việc đặc biệt để chúng ta làm, những việc này khiến cuộc đời chúng ta gom góp thành một lập thể phong phú, cho chúng ta tìm được chính mình.
Mạc Đình Kiên lúc trước sẽ không suy nghĩ những chuyện như vậy, bởi vì lúc đó đối với anh còn có những việc quan trọng hơn, nhưng bây giờ, anh tự thoát ra rồi.