CHƯƠNG 652 : ĐỪNG CÓ NHẮC TỚI HẠ DIỆP CHI TRƯỚC MẶT TÔI
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi liền biến đổi.
Mạc Đình Kiên vừa nói gì?
Cô thậm chí còn nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng, biểu tình lãnh khốc trên mặt anh đã nói cho cô biết anh ấy đích thực đã nói ra những lời như vậy.
Hạ Diệp Chi vốn quyết tâm đến tìm Mạc Đình Kiên để hỏi cho ra lẽ, nhưng vào giây phút sụp đổ này, những lời cô muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng cả rồi.
Mạc Đình Kiên thấy cô không nói gì, liền vươn tay đẩy cô ra, thẳng bước rời khỏi.
Tô Miên ở lại phía sau, nở nụ cười sán lạn nói: “Có biết tên Khanh Tần mà cô vừa đắc tội là ai không? Ở thành phố Hà Dương này, ngoài nhà họ Mạc ra thì không một ai dám động vào người nhà họ Khanh đâu. Bây giờ cô không còn được Mạc Đình Kiên bảo vệ nữa, tự mà lo liệu cho tốt đi.”
Cái giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác này, không nói cũng hiểu.
Hạ Diệp Chi có thể bị lời nói cũng Mạc Đình Kiên làm tổn thương, nhưng ở trước mặt của Tô Miên, cô tuyệt đối không lùi bước.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại thần sắc biểu cảm trên gương mặt mình, khóe môi hơi cong lên: “Cho dù Mạc Đình Kiên bây giờ không còn bảo vệ tôi nữa, nhưng anh ấy nhất định cũng sẽ không bảo vệ cô, tôi rất mong chờ đến ngày cô được ngồi vững vào vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Mạc Thị lắm đó.”
Tô Miên đương nhiên không hề biết bà chủ chân chính của tập đoàn Mạc Thị bây giờ là Hạ Diệp Chi, cho nên cô tất nhiên cũng không hiểu những ý tứ sâu xa trong lời của Hạ Diệp Chi rồi.
Tuy cô và Hạ Diệp Chi không quen biết nhau lắm, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Hạ Diệp Chi, trong lòng cô ta cũng có chút lo ngại.
Nhưng mà, cô cũng sẽ không để lộ dáng vẻ lo ngại của cô ra đâu.
“Vậy thì cô cứ đợi đi.” Tô Miên cười lạnh một cái rồi nghênh ngang rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng dáng hai người họ cùng nhau rời đi, liền quay đầu lại nhấc chân đá lên tường một cái.
Sao mà không tức cho được?
Chẳng lẽ là do cô thật sự nghĩ nhiều rồi?
Nhưng trước đây Mạc Đình Kiên có nói để cô tránh xa Tiêu Thâm một chút….
Sao anh lại vô duyên vô cớ muốn cô tránh xa Tiêu Thâm một chút?
Hạ Diệp Chi lại đắm chìm trong hoài nghi của mình.
Mặt khác, hai người Mạc Đình Kiên và Tô Miên ra khỏi Kim Hải liền hướng về phía bãi đỗ xe.
Mạc Đình Kiên mở cửa xe ra, liền ngồi vào trong.
Tuy việc Mạc Đình Kiên không thèm mở cửa xe cho Tô Miên khiến cô rất bất mãn, nhưng cô cũng sợ Mạc Đình Kiên sẽ bỏ rơi cô mà đi mất. Truyen.one chúc độc giả buổi tối vui vẻ!
Cô còn muốn bảo Mạc Đình Kiên đưa cô về nhà để cô có nhiều thời gian ở chung với Mạc Đình Kiên một chút.
Cô vừa lên xe, mới vừa được đặt mông xuống, ngay cả dây an toàn còn chưa kịp thắt thì Mạc Đình Kiên đã khởi động xe rồi.
Theo quán tính, Tô Miên liềm bổ nhào mạnh về phía trước, sắc mặt cô có chút không vui: “Đình Kiên! Tôi còn chưa thắt dây an toàn đó!”
Hai mắt Mạc Đình Kiên vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói anh không hề có một chút cảm xúc cũng như ấm áp nào, thậm chí còn có phần lạnh lẽo: “Vậy thì thắt đi.”
Tô Miên có hơi buồn bực, cô vừa thắt mạnh dây an toàn vào vừa bất mãn nói: “Anh với Hạ Diệp Chi ở chung với nhau cũng như vậy sao? Cô ta cũng có thể chịu đựng cái tính tình này của anh hả?”
Lời của cô như là một nhát dao đột nhiên đâm vào điều cấm kị của anh, lúc này không khí trong xe đã lạnh lẽo tới mức đáng sợ.
Bỗng nhiên một tiếng két chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại đột ngột.
Tô Miên chúi đầu về phía trước lại bị dây an toàn kéo lại, trông có hơi nhếch nhác.
Cô tức giận đùng đùng quay qua nhìn Mạc Đình Kiên, lớn giọng nói: “Mạc Đình Kiên, anh làm sao vậy! lái xe kiểu gì vậy hả!”
“Sau này đừng nhắc tới Hạ Diệp Chi trước mặt tôi.” Thanh âm trầm thấp của Mạc Đình Kiên vang lên trong xe, có một chút âm trầm kì lạ.
Tô Miên có chút ngạc nhiên, Mạc Đình Kiên vậy mà lại ghét Hạ Diệp Chi như vậy? Ngay cả nhắc đến Hạ Diệp Chi trước mặt anh ta cũng không được?
Tô Miên nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng thăm dò: “Trước đây anh và Hạ Diệp Chi ở bên nhau, tình yêu rất sâu đậm. Bây giờ lại lật mặt không nhận người, ngay cả nhắc đến cô ta cũng không được? Anh cũng thật nhẫn tâm a.”
“Không cần vì người không đáng mà hao tổn tâm tư.” Mạc Đình Kiên khởi động xe lại, không khí trên xe cũng dễ chịu hơn, điều này cho thấy tâm trạng của anh cũng đã dần dần ổn định rồi.
Nhưng mà, đoạn đường đi sau đó, anh cũng không nói tiếng nào nữa.
Cho dù Tô Miên có nói gì đi nữa, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ rất tập trung lái xe, anh không chịu nói gì cả, cũng không thèm để ý suy nghĩ của Tô Miên.
Đối với sự lãnh đạm của Mạc Đình Kiên, tuy Tô Miên có chút không cam lòng, nhưng cô nghĩ bản tính của Mạc Đình Kiên chắc đã là như vậy rồi, nên trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.
Trong ba năm mà Mạc Đình Kiên mất trí nhớ, anh cũng đối xử lạnh nhạt với cô như vậy.
Cuối cùng, xe hơi đã dừng ngay trước cửa nhà họ Tô.
Mạc Đình Kiên ngừng xe xong, nói: “Xuống xe.”
“Muốn vào trong ngồi một chút không? Ba mẹ tôi luôn muốn gặp anh.” Thanh âm Tô Miên dịu dàng, nhỏ giọng nói.
“Hôm nay trễ rồi.”
Mạc Đình Kiên thẳng thừng từ chối như vậy, khiến cho sắc mặt Tô Miên tối sầm lại, nộ khí bừng bừng mà mở của xuống xe.
Tô Miên bước xuống xe, lại thấy vẫn chưa hạ được lửa giận, cô vẫn còn muốn cúi người xuống nói với Mạc Đình Kiên hai ba câu nữa, nhưng Mạc Đình Kiên không cho cô ta cơ hội nào.
Sau khi cô ta xuống xe, mới vừa đóng cửa một cái thì Mạc Đình Kiên đã khởi động xe chạy đi.
Chiếc xe hơi màu đen chạy vun vút đi, chỉ để lại một cái bóng thoáng qua.
Tô Miên tức đến nỗi giẫm giẫm chân, cắn răng nói: “Mạc Đình Kiên! Sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh yêu tôi đến chết!”
….
Trên đường đi Mạc Đình Kiên liên tục đạp ga tăng tốc, lái xe đến Kim Hải.
Anh vừa xuống xe, liền bước nhanh vào trong.
Vừa vào đại sảnh thì nhìn thấy Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đang lôi lôi kéo kéo.
Cố Tri Dân cũng nhìn thấy anh, liền lên tiếng gọi: “Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên không nói gì cả, bước nhanh qua đó: “Có thấy Hạ…..”
Vừa mở miệng ra anh liền lập tức ngừng lại, nói cái khác: “Có thấy Khanh Tần không?”
Cố Tri Dân nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Là cái tên cặn bạ nhà họ Khanh lần trước mở Party tụ tập sao?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên âm trầm, gật đầu: “Ừm.”
“Không thấy a, hắn cũng đến Kim Hải sao?” Cố Tri Dân tặc lưỡi một cái, anh thay đổi bộ dạng nhếch nhác khù khờ lúc nãy khi ở cùng với Thẩm Lệ đi, biểu cảm bây giờ có hơi bỡn cợt: “Kim Hải là nơi chúng ta kinh doanh hợp pháp, để tôi xem xem tên tiểu tử đó có làm loạn ở đây không.”
Nhà họ Khanh có quyền có thế, nhưng mấy đứa con cháu nhà bọn họ thì lại không ra gì, nhiều lần bị dính scandals không hay ho gì rồi.
Trong giới thượng lưu này, chả có nhà ai muốn tiếp xúc với đám con cháu nhà họ Khanh cả, nhưng dù sao nhà họ Khanh cũng có quyền có thế, nhiều người chỉ có thể ngoài mặt thì giả vờ nghênh đón đám tiểu tử nhà họ Khanh nhưng trong lòng thì không.
Nhưng Cố Tri Dân cũng không thèm quan tâm điều đó, anh không có sợ Khanh Tần.
Cố Tri Dân nói xong liền quay đầu tìm Thẩm Lệ, nhìn thấy cô đang gọi điện thoại cho ai đó.
Anh lặng lẽ tiến đến gần, anh không nghe được cô đang gọi cho ai, nên nhỏ tiếng hỏi: “Thẩm Tiểu Lệ, em đang gọi cho ai vậy?”
Thẩm Lệ quay đầu lại liếc anh ta một cái, đẩy anh ta ra một cách đầy ghét bỏ, rồi nói trong điện thoại: “Không có gì thì về sớm chút đi, hôm nào rảnh rỗi ăn cơm chung, bye bye.”
Cố Tri Dân nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Em đang gọi cho Diệp Chi sao?”
“Liên quan gì đến anh!” Thẩm Lệ cúp điện thoại rồi nhìn Mạc Đình Kiên một cái, cô hậm hực hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu lại rời đi.