CHƯƠNG 148: VẬY, CHIA PHÒNG NGỦ ĐI
Hạ Diệp Chi cùng Mạc Gia Thành đi siêu thị mua một đống đồ.
Một nửa trong đó đều là đồ ăn vặt Mạc Gia Thành chọn.
Theo lời của cậu ta thì là, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ đông thì phải hưởng thụ cho thật tốt.
Lúc tính tiền, Hạ Diệp Chi vừa lấy ví tiền ra, đã bị Mạc Gia Thành đẩy trở về: “Đi dạo phố với đàn ông, làm sao có chuyện để phụ nữ trả tiền được, tôi trả!”
Hạ Diệp Chi: “…”
Trước đây cậu ta ở phòng cho thuê của cô, lúc còn ăn nhờ ở đậu, không lẽ cậu ta đã quên mình là đàn ông?
Tiền của Mạc Gia Thành đều kiếm được từ việc thiết kế game, vẫn rất khó khăn, Hạ Diệp Chi đương nhiên không nỡ xài tiền của cậu ta, nhưng vẫn không lay chuyển được Mạc Gia Thành.
Cậu ấm đang trong thời kỳ phát triển gầy như một con khỉ, vậy mà sức lực lại rất lớn, cứng rắn ngăn lại Hạ Diệp Chi, tự cậu ta trả tiền.
Hạ Diệp Chi đành phải thôi, dù sao cũng là mấy trăm nghìn, sau này cô mua ít đồ cho Mạc Gia Thành là được rồi.
…
Buổi tối.
Hạ Diệp Chi vừa bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn cơm, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên sắc mặt không vui từ bên ngoài bước vào phòng ăn.
Hạ Diệp Chi hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Cậu nói tối mai muốn tổ chức tiệc tối gì đó ở Kim Hải, kêu anh ấy dẫn chị tham gia.” Mạc Gia Thành không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Mạc Gia Thành, hỏi Mạc Đình Kiên: “Tiệc tối gì cơ?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, ngồi xuống trước bàn ăn.
“Anh không muốn đi?” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên đã đủ nói rõ rằng anh không muốn đi.
Mạc Gia Thành nói nhỏ bên tai cô: “Anh họ không muốn gặp cậu.”
Mạc Đình Kiên và ba của anh Mạc Đình Phong không hợp, Hạ Diệp Chi ít nhiều đã có thể đoán ra lý do.
Lý do kia đương nhiên liên quan đến mẹ Mạc Đình Kiên.
Còn về tình hình chi tiết, Hạ Diệp Chi cũng không rõ ràng lắm.
Trở về phòng, Mạc Đình Kiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia.
Hạ Diệp Chi đi qua, tháo cà vạt giúp anh: “Không muốn đi thì đừng đi, ông ấy chắc sẽ không ép buộc anh đâu.”
Mạc Đình Kiên hơi cúi người, phối hợp với chiều cao của Hạ Diệp Chi, để cô tháo cà vạt giúp mình.
Có điều, lúc anh xoay người, hai cánh tay cũng ôm eo cô đầy tính chiếm hữu.
Hạ Diệp Chi im lặng trừng anh: “Buông tay!”
Mạc Đình Kiên không chỉ không buông tay, còn tiến thêm một bước vuốt ve lưng cô: “Đã cởi cà vạt giúp anh, vậy sao không cởi quần áo giúp anh luôn?”
Hạ Diệp Chi đẩy nhẹ anh một cái: “Mơ đẹp lắm!”
“Vậy anh cởi giúp em.” Mạc Đình Kiên nói xong, ngón tay dài liền trượt từ gáy cô ra phía trước.
Hơi ấm trong phòng vừa đủ, Hạ Diệp Chi vừa vào đã cởi hết chỉ chừa lại áo sơ mi, ngón tay Mạc Đình Kiên đi xuống theo cổ áo sơ mi của cô, động tác trôi chảy theo thứ tự mà cởi cúc áo sơ mi của cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy người đàn ông này sau khi đóng kín cửa lại, trình độ không biết xấu hổ quả thực không ai so nổi.
…
Tối thứ bảy.
Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trước mặt là một loạt thợ trang điểm, stylist, người phối đồ.
Xa hơn một chút, là một đống lễ phục.
“Ai bảo các người đưa tới?”
“Là cậu chủ Mạc.”
Tuy trong lòng cô cũng biết ngoại trừ Mạc Đình Kiên, sẽ không có người nào khác đưa mấy thứ này đến đây, nhưng vẫn có chút bực bội.
Tối hôm qua cô hỏi Mạc Đình Kiên có muốn đi dự tiệc tối không, anh cũng không thèm trả lời, cô cứ cho rằng anh không muốn đi, cũng không đem chuyện tiệc tối để trong lòng, bây giờ anh lại cho người đưa mấy thứ này đến đây, rõ ràng là để chuẩn bị cho tiệc tối.
Mà Hạ Diệp Chi hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
“Mợ chủ, thời gian không còn nhiều, mợ xem bây giờ chúng ta có nên bắt đầu thử lễ phục trước không?” Thợ trang điểm hỏi.
“Đừng nóng vội, đợi một lát.”
Hạ Diệp Chi nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Đình Kiên.
Lúc cô đang lấy điện thoại ra, Mạc Đình Kiên vừa hay gọi đến.
Hạ Diệp Chi tiếp điện thoại, nhưng không nói gì.
Mạc Đình Kiên ở đầu dây bên kia cũng im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Đã thử lễ phục chưa?”
“Không có.” Hạ Diệp Chi một tay cầm điện thoại, tay kia hờ hững đang gảy gảy móng tay mình, giọng điệu hơi không tập trung.
Mạc Đình Kiên đương nhiên hiểu rằng cô đang không vui.
Dường như anh cười khẽ một tiếng, nói: “Coi như tôi nhờ em một lần, tham gia tiệc tối, tôi có thể đồng ý một yêu cầu của em.”
Động tác gảy móng tay của Hạ Diệp Chi dừng lại: “Thật không?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp.
Hạ Diệp Chi ngồi thẳng lưng, cong môi, nói: “Vậy, chia phòng ngủ đi.”
“Không được.” Mạc Đình Kiên trực tiếp bác bỏ yêu cầu của cô.
Hạ Diệp Chi một lần nữa dựa lên ghế salon, cô vốn biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng đồng ý với cô như vậy.
“Vậy không thương lượng nữa, tôi không đến tiệc tối!” Ai lại không tức giận chứ?
Cho dù đột ngột quyết định đi, thì trước đó cũng phải thông báo một tiếng mới phải, cứ như vậy trực tiếp kêu một đám thợ trang điểm đến nhà, cũng không thèm hỏi ý cô, tự tiện quyết định thay cô! Ai cho anh cái quyền đó?
Anh muốn cô đi thì cô phải đi?
Mạc Đình Kiên tự tin không sai, nhưng mà anh quá bá đạo, hống hách.
Mà Hạ Diệp Chi cũng không giống với Tiêu Thanh Hà, cô không thể làm được như Tiêu Thanh Hà vậy, tùy ý để Hạ Lập Nguyên quyết định cuộc đời mình, không những không oán trách, mà còn thấy thích.
Hạ Diệp Chi trực tiếp cúp điện thoại.
Ngước mắt nhìn thấy một loại thợ trang điểm và stylist trước mặt, nói: “Mọi người về đi, tôi không cần những thứ này.”
…
Mạc Đình Kiên nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy ngang, ánh mắt lóe lên một chút sững sờ.
Hạ Diệp Chi dập máy của anh?
Tuy anh đã từng nghĩ đột ngột quyết định để Hạ Diệp Chi tham gia tiệc tối, có thể cô sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.
Đúng là vượt quá dự liệu của anh.
Tám giờ tiệc tối bắt đầu, bây giờ là sáu giờ, còn hai giờ nữa sẽ bắt đầu.
Thời gian còn thừa không nhiều lắm, Mạc Đình Kiên cầm áo khoác, đứng lên đi ra ngoài.
Cố Tri Dân ôm một xấp tài liệu đến, thấy Mạc Đình Kiên sắp đi, vội vàng ngăn anh lại: “Cậu đi đâu vậy? Mấy thứ này còn chưa làm xong đâu!”
Thứ bảy ai lại muốn tăng ca chứ, nếu không phải bởi vì công việc tương đối gấp gáp, anh ta cũng sẽ không đến.
“Còn lại cũng không nhiều lắm, cậu xử lý một chút là được.” Mạc Đình Kiên vỗ vỗ bả vai Cố Tri Dân, giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Nếu cậu nhanh tay một chút, trước mười hai giờ là có thể về rồi.”
“???” Vì sao giọng điệu của Mạc Đình Kiên nghe giống như thứ bảy tăng ca về trước mười hai giờ đã là rất sớm?
Cố Tri Dân mếu máo: “Này, rốt cuộc là công ty của ai đấy hả?”
Mạc Đình Kiên đã đi đến cửa, bỗng quay lại nói một câu: “Của cậu.”
Cố Tri Dân tức đến nghẹn lời, nhưng cũng không ném tài liệu trên mặt đất, mà là ném lên bàn làm việc, sau đó chỉ vào Mạc Đình Kiên nói: “Ông đây sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu.”
“Quá khen.”
Cố Tri Dân nhếch môi, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào thanh tìm kiếm: “Làm thế nào để khiến một người đàn ông nghị lực hơn người, làm việc cẩn thận, chỉ số thông minh ngất ngưởng phải quỳ xuống gọi bố?”