CHƯƠNG 1709: EM KHÔNG THỂ ĐƯỢC À
Thẩm Lệ đột nhiên nhớ lại, cô còn nhớ có một đoạn thời gian, Hạ Diệp Chi đã từng nói với cô Mạc Đình Kiên vẫn luôn suy nghĩ muốn để Mạc Hạ và con trai của Thời Dũng kết thành thông gia từ bé.
Đương nhiên sau đó chuyện này cũng không được giải quyết.
Cũng không có ai nhắc tới nữa.
Thẩm Lệ cố ý trêu ghẹo Mạc Hạ, hỏi cô bé: “Tại sao anh Thư Thanh lại phải nuôi con chứ, sau này thằng bé còn phải kết hôn sinh con mà, thằng bé còn phải nuôi vợ với con của mình nữa.”
Mạc Hạ nhíu chặt lông mày, Thẩm Lệ nói đến vấn đề này đã vượt qua sự hiểu biết của cô bé.
Lông mày của cô bé nhăn chặt lại với nhau, nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một hồi rồi mới nói: “Nhưng mà anh ấy là anh Thư Thanh của con mà.”
Cô bé còn quá nhỏ, căn bản cũng nghĩ mãi mà không hiểu tại sao kết hôn thì không thể nuôi cô bé được.
Thẩm Lệ cũng cảm thấy mình quá nhàm chán lại đi hỏi vấn đề này.
“Thôi được rồi, chúng ta đi vào trong trước đi, không cần phải suy nghĩ vấn đề nhạt nhẽo này nữa.” Thẩm Lệ dắt Mạc Hạ đi vào trong, chỉ là cô vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn mà thôi.
Mạc Hạ đi ở bên cạnh cô, bước chân nhỏ bé.
Nhóm người vừa mới bước vào trong phòng bao, gọi xong đồ ăn, ở bên ngoài lại có người gõ cửa.
Không đợi Thẩm Lệ trả lời lại, người ở bên ngoài trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
“Anh họ?” Cố Mãn Mãn là người nhìn thấy Cố Tri Dân đi vào đầu tiên.
Trên người của Cố Tri Dân vẫn còn mặc áo sơ mi quần tây, có vẻ là vừa chạy đến từ công ty.
“Hạ Hạ.” Cố Tri Dân bước tới, đi về phía của Mạc Hạ trước.
Mạc Hạ trợn to mắt, nghiêng đầu qua nhìn ra sau lưng của Cố Tri Dân.
“Đang nhìn cái gì đấy?” Cố Tri Dân cũng nhìn thoáng qua ở sau lưng của mình.
“Không phải là chú dẫn bạn gái tới đây ạ?” Mạc Hạ hỏi.
Cố Tri Dân sửng sốt một chút, đầu tiên là nhìn phản ứng của Thẩm Lệ, sau đó mới trả lời câu hỏi của Mạc Hạ: “Đứa nhỏ lém lỉnh này, sao con lại biết là chú có bạn gái chứ. Còn nữa, ai nói đi ra ngoài ăn cơm thì lúc nào cũng phải dẫn bạn gái theo?”
“Ồ.” Mạc Hạ lại tiếp tục cúi đầu xuống nhìn đồ uống của mình.
Cố Tri Dân trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh của Mạc Hạ.
Mà Thẩm Lệ thì lại ngồi một bên khác của Mạc Hạ, Mạc Hạ thì ngồi giữa hai người bọn họ.
Ở chính giữa cách nhau một cái đầu củ cải, cũng không ngăn cản tầm mắt nhau.
Cố Tri Dân nhìn về phía Thẩm Lệ: “Vốn dĩ là ngày hôm nay anh muốn dẫn Hạ Hạ đi ăn cơm, không ngờ đến lại bị em cắt ngang nửa đường.”
“Anh có thể dẫn Hạ Hạ đi ăn cơm, em thì không thể hả?” Thẩm Lệ liếc nhìn anh một cái.
“Đương nhiên là có thể rồi.” Cố Tri Dân ủ rũ nói.
Cố Mãn Mãn nhìn thấy hai người này nói tới nói lui, trong lòng âm thầm suy nghĩ, lúc nào bọn họ mới đối chọi nhau.
Nhưng mà cũng may là thức ăn đã được mang lên, bọn họ cũng không cần phải chống đỡ nữa.
Có Mạc Hạ ở đây, Thẩm Lệ cũng không hạnh họe với Cố Tri Dân.
Bữa cơm này ăn rất hài hòa.
Bọn họ ăn cơm xong, Thời Dũng lái xe đến đón Mạc Hạ.
Mặc dù là Mạc Hạ cũng thích Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, nhưng mà đến cùng bọn họ chưa từng chăm sóc con nít, cho nên buổi tối cô bé vẫn phải đi đến nhà của Thời Dũng.
Hơn nữa ở trong nhà của Thời Dũng cũng có anh Thư Thanh, đương nhiên tối nay Mạc Hạ cũng muốn trở về.
“Tôi đưa Hạ Hạ về nhà trước đây.” Mạc Hạ nói.
“Được rồi, tạm biệt.”
Tiễn Mạc Hạ xong, Cố Mãn Mãn lập tức chuồn lên trên xe trước.
Hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đứng đối mặt nhau ở trước xe.
“Vậy…” Cố Tri Dân vừa mới mở miệng thì liền bị Thẩm Lệ đánh gãy.
“Có phải là anh đang lừa gạt em hay không?” Câu nói này của Thẩm Lệ liền chặn tất cả những lời Cố Tri Dân muốn nói trở vào.
“Cái gì chứ?” Cố Tri Dân nhíu mày, biểu cảm không biết cô đang nói cái gì.
Nhưng mà trên thực tế, vừa nghe thấy câu hỏi này của Thẩm Lệ, về cơ bản, Cố Tri Dân cũng biết được Thẩm Lệ đang nói đến chuyện gì.