CHƯƠNG 262: ÔNG NỘI TỈNH LẠI
Kể từ lần trước sau khi Hạ Diệp Chi giả bộ bất tỉnh rồi đến bệnh viện thì cô không tìm được cơ hội nào để ra ngoài.
Mạc Đình Kiên còn khăng khăng tìm cho cô một bác sĩ gia đình ở lại luôn trong biệt thự, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Xung quanh biệt thự được bảo vệ tầng tầng lớp lớp như thể đang canh giữ tội phạmnên Hạ Diệp Chi căn bản là không chạy ra ngoài được.
Còn Mạc Đình Kiên cơ bản không trở lại.
Cho đến buổi sáng của ngày thứ bảy, Hạ Diệp Chi tỉnh lại đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi trên ghế sofa.
Gương mặt của anh vô cùng mệt mỏi, ngủ gật trên ghế sa lon, trông vô cùng an tĩnh.
Trong phòng mặc dù đã bật lò sưởi nhưng không đắp chăn thì vẫn lạnh, vậy mà Mạc Đình Kiên chỉ mặc một cái áo sơ mi và đồ vest phong phanh.
Hạ Diệp Chi vén chăn lên bước xuống giường,đắp chăn cho anh.
Nhưng cô vừa mới cúi người định đắp chănthì anh liền mở mắt tỉnh dậy.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Mạc Đình Kiên, trong lòng Hạ Diệp Chi không tự chủ được liền run lên: “Anh tỉnh rồi à.”
Hạ Diệp Chi nói xong liền đứng dậy.
Mạc Đình Kiên kéo chăn lông trên người ra, ngồi thẳng người dậy, đưa tay xoa xoa chân mày hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tối hôm qua, ông nội đã tỉnh lại một lần.”
Hạ Diệp Chi chợt sửng sốt: “Anh nói ông nội tỉnh rồi?”
Mạc Đình Kiên nhướn mày nhìn cô, khó mà nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của anh, nói: “Đừng vui mừng sớm quá, ông ấy không nhận ra ai hết.”
Ông Mạc có thể tỉnh dậy đương nhiên Hạ Diệp Chi rất vui mừng.
Một phần là vì ông Mạc tỉnh lại có thể chứng minh khi đó Hạ Diệp Chi không đẩy ông.
Nhưng lời tiếp theo của Mạc Đình Kiên lại khiến cho trái tim của Hạ Diệp Chi chìm sâu xuống vực thẳm.
“Vậy là sao?”
“Chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện.”
Mạc Đình Kiên nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hạ Diệp Chi cùng Mạc Đình Kiên đến bệnh viện.
Trong phòng ông Mạcrất đông người nhưng lại hết sức yên tĩnh.
Thấy Mạc Đình Kiên cùng Hạ Diệp Chi đi vào, những người đó cũng tự động tránh sang hai bên nhường cho bọn họ một lối vào.
Hạ Diệp Chi đi sau lưng Mạc Đình Kiên, sau khi lại gần, cô mới thấy rõ tình trạng của ông Mạc lúc này.
Ông Mạc đúng là đã tỉnh lại rồi.
Người giúp việc đang cho ông uống nước.
“Ông chủ uống nước đi ạ.” Người giúp việc đưa ống hút tới sát miệng của ông Mạc.
Ông Mạc giống như không nghe thấy gì cả, chỉ nghiêng đầu nhưng không biết đang nhìn đi đâu, miệng vô ý thức nhếch lên, còn có cả nước miếng từ bên khóe miệng chảy ra nữa.
Mạc Đình Kiên đang ở bên cạnh, vào lúc này đã lạnh lùng lên tiếng trách mắng: “Một chút nước mà cũng làm không xong sao?”
Người giúp việc bị Mạc Đình Kiên mắng như vậy thì sợ hãi run rẩy, sau đó mới đẩy sâu cái ống hút vào miệng của ông Mạc hơn.
Ông Mạc ngậm ống hút, hút hai cái, rồi bắt đầu nhai ống hút chơi như một đứa con nít vậy.
Hạ Diệp Chi vô cùng khiếp sợ nhìn một loạt phản ứng của ông Mạc, không thể tin vào mắt mình, quay sang nhìn Mạc Đình Kiên, giọng nói hơi khàn khàn: “Tại sao lại có thể như vậy?”
“Tỉnh lại thì đã như vậy rồi.” Sắc mặt của Mạc Đình Kiên không buồn không vui, ngược lại rất bình tĩnh nên không thể nào suy đoán được tâm trạng của anh lúc này.
Khóe mắt của Hạ Diệp Chi lập tức đỏ lên, cô ngồi xuống mép giường, hơi khàn giọng, dịu dàng nói: “Ông nội?”
Ông Mạc hoàn toàn không có phản ứng.
Cô chưa từ bỏ ý định lại nói: “Ông nội, con là Diệp Chi đây.”
Ông Mạc vẫn nghiêng đầu, trong miệng lầu bầu câu gì đó trong vô thức, hoàn toàn không để ý tới người khác.
“Được rồi!”
Mạc Cẩm Vân luôn im lặng từ nãy đến giờ vào lúc này đứng dậy, lạnh lùng nói với Hạ Diệp Chi: “Đừng có ở đây giả mù sa mưa nữa, đi ra ngoài đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Cẩm Vân, khịt mũi rồi nhẹ nhàng nói chuyện với ông Mạc: “Ông nội, con về trước, lần sau lại tới thăm nội.”
Ông Mạc nãy giờ không có bất kì phản ứng nào nhưng đúng lúc này liền cười hì hì.
Hạ Diệp Chi khó khăn nuốt nước miếng đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Cẩm Vân cũng đi theo ra ngoài.
Mạc Đình Kiên theo sát phía sau.
Bọn họ đi tới một góc không có người.
Hạ Diệp Chi cùng Mạc Cẩm Vân đi phía trước, hai người dừng lại, Mạc Cẩm Vân liền lạnh lùng nói: “Hạ Diệp Chi, nhìn bộ dạng của ông nội hiện tại, cô là người có lương tâm thì đừng nói láo nữa, rốt cuộc có phải cô đẩy ông nội hay không!”
“Không phải.” Hạ Diệp Chi nhìn lại cô ta bằng ánh mắt thản nhiên, hết sức kiên định: “Cho dù chị có hỏi lại một ngàn lần hay mười ngàn lần thì đáp án của tôi vẫn như vậy.”
“Được!” Mạc Cẩm Vân cười lạnh một tiếng: “Đến lúc đó, nếu như tra ra được chuyện của ông nội đúng là do cô làm, thì cô cứ đợi mà sống hết phần đời còn lại của mình trong tù đi!”
Cô nói xong, liền hất tay rời đi.
Khi đi ngang qua Mạc Đình Kiên, Mạc Cẩm Vân dừng lại: “Mạc Đình Kiên, chuyện của ông nội chúng ta nhất định phải điều tra tới cùng, hy vọng khi chân tướng tra ra thì người phụ nữ của em là trong sạch.”
Mạc Đình Kiên giống như không nghe thấy lời của chị ta, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp lướt qua đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi.
“Bác sĩ nói như thế nào? Ông nội sẽ còn tỉnh táo lại chứ?” Chuyện mà lúc này Hạ Diệp Chi quan tâm nhất chỉ có tình trạng sức khỏe của ông Mạc.
Mạc Đình Kiên buông mắt nhìn cô, khẽ mấp máy môi: “Có lẽ sẽ tỉnh táo lại.”
Ý muốn nói khả năng mà ông Mạc tỉnh táo trở lại là hết sức nhỏ bé.
Hạ Diệp Chi khoanh tay, xoa chân mày: “Phía cảnh sát nói thế nào?”
Mạc Đình Kiên chỉ nói cho cô đôi câu ba chữ mập mờ: “Chờ tin.”
Hạ Diệp Chi liền hỏi: “Nếu bọn họ cho rằng em là hung thủ?”
“Vậy thì em sẽ chịu xử phạt theo quy định pháp luật.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hạ Diệp Chi bị chấn động mạnh nhưng vẫn duy trì chút tỉnh táo cuối cùng: “Anh biết là em không hề đẩy ông nội.”
Gương mặt của Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lùng như cũ: “Anh không biết.”
Hạ Diệp Chi cắn môi rồi bất chợt đẩy Mạc Đình Kiên ra bỏ chạy.
Mạc Đình Kiên sững sốt hai giây mới đuổi theo: “Hạ Diệp Chi, em đứng lại cho anh!”
Chuyện của ông Mạc như tảng đá đè nặng trong lòng của Hạ Diệp Chi làm cô khó chịu.
Còn thái độ của Mạc Đình Kiên lại càng khiến cho tảng đá này nặng hơn nữa.
Hạ Diệp Chi cảm thấy nếu mình mà đợi trong bệnh viện thêm một giây nữa thì sẽ phát điên mất.
Xe của Mạc Đình Kiên dừng ở cổng bệnh viện, Hạ Diệp Chi chạy ra khỏi bệnh viện thì lái luôn xe của anh đi.
Khi Mạc Đình Kiên đuổi ra tới nơi thì chỉ còn thấy khói xe bốc lên.
Anh cắn răng, tức giận đá vào luống hoa bên vệ đường.
Vệ sỹ thấy Mạc Đình Kiên, tất cả đều vây quanh lại: “Cậu chủ!”
Mạc Đình Kiên quay lại gào lên: “Không nhìn thấy mợ chủ lái xe đi sao? Còn không lấy xe qua đây cho tôi!”
Lúc này Hạ Diệp Chi đang mất bình tĩnh, lại còn đang mang thai nên anh sợ cô xảy ra chuyện.
Vệ sỹ vừa lái xe tới nơi, Mạc Đình Kiên liền trực tiếp đẩy họ sang một bên rồi ngồi vào xe phóng đuổi theo Hạ Diệp Chi.
Mặc dù tâm trạng của Hạ Diệp Chi có chút tổn thương, nhưng dù gì cô cũng lo lắng cho sức khỏe của mình nên không chạy ẩu.
Không lâu sau, anh liền đuổi kịp Hạ Diệp Chi.