CHƯƠNG 284: ĐÂY KHÔNG PHẢI CON TÔI
Hạ Diệp Chi híp mắt nhìn đứa bé ở trước mặt.
Ai cũng nói bé cưng vừa mới ra đời sẽ dúm dó không đẹp, nhưng con gái cô trông không xấu tí nào cả.
Bác sĩ ở bên cạnh không kìm được nói: “Là một bé cưng xinh đẹp hiếm có.”
Hạ Diệp Chi mím môi cười, yếu ớt nhắm mắt lại.
…
Khi thức dậy lần nữa đã là buổi tối.
Trong phòng sáng sủa.
Hạ Diệp Chi mê man hồi lâu ý thức mới trở về hoàn toàn.
Mạc Gia Thành luôn trông chừng ở bên cạnh thấy cô đã tỉnh dậy, vội bước qua: “Chị Diệp Chi, chị tỉnh rồi à.”
Hạ Diệp Chi không lên tiếng chỉ nhìn vào cậu.
Mạc Gia Thành nhíu mày: “Anh họ mãi không bắt máy.”
Ánh mắt của Hạ Diệp Chi trở nên thâm trầm.
“Mợ chủ có cần uống nước không?” Người giúp việc nữ ở bên cạnh bước đến.
Hạ Diệp Chi gật đầu, uống miếng nước nhìn quanh phòng bệnh phát hiện không thấy đứa bé, xoay đầu lại hỏi người giúp việc: “Đứa bé đâu?”
Người giúp việc nói: “Vừa nãy đứa bé bật khóc sợ làm ồn đến cô nên bế bé ra ngoài rồi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy hơi nhíu mày: “Bảo họ bế bé về.”
“Vâng.”
Người giúp việc ra ngoài không bao lâu đã bế đứa bé về.
Hạ Diệp Chi dựa vào đầu giường nhận lấy đứa bé.
Bé cưng đã ngủ say, khuôn mặt như lòng bàn tay, ngũ quan nhăn lại, trông có vẻ… Không giống với cô đã nhìn trước đây.
Hạ Diệp Chi nhìn kĩ khuôn mặt của bé cưng, càng nhìn càng thấy đứa bé này không giống bất kỳ ai trong cô và Mạc Đình Kiên cả.
Hồi lâu, Hạ Diệp Chi để đứa bé xuống, khuôn mặt trắng bệch nói: “Đây không phải con tôi.”
“Chị Diệp Chi, chị đang nói gì vậy?” Mạc Gia Thanh bước qua nhìn vào bé cưng, chẳng phải trẻ con đều như vậy hay sao?
Lúc này, bên ngoài vang đến tiếng tranh cãi: “Các người mang con của tôi đi đâu rồi, tôi phải kiện các người, tôi sẽ không buông tha các người…”
Hạ Diệp Chi lên tiếng dặn dò người giúp việc: “Ra xem thử đang xảy ra chuyện gì?”
Vừa mở cửa ra, giọng nói của người phụ nữ kia liền vang vào.
Đại ý là nói con cô ta đã biến mất.
Hạ Diệp Chi nhìn vào bé cưng đang nằm trên giường, phát hiện trên áo bé cưng có đeo một bảng tên, phía trên có để tên của bé cưng.
“Tiểu Thành bảo người phụ nữ đó vào đây.” Hạ Diệp Chi đưa tay sờ vào bảng tên của bé cưng.
Mạc Gia Thành thấy Hạ Diệp Chi thất thường như vậy có chút không yên tâm nhưng vẫn nói: “Ừm.”
Người phụ nữ đó rất nhanh đã bước vào.
Hạ Diệp Chi hỏi cô ta: “Con cô tên gì?”
Người phụ nữ nói tên giống y hệt như bảng tên, giọng nói Hạ Diệp Chi có chút run rẩy: “Cô xem đây có phải con cô không…”
Người phụ nữ bước qua nhìn liền vừa khóc vừa cười nói: “Phải đấy là con của tôi, lòng bàn chân của nó có một cái bớt màu đen.”
Cô ta vừa nói vừa đưa chân của đứa bé cho Hạ Diệp Chi xem.
Dù cô ta không nói lòng bàn chân của đứa bé có cái bớt, Hạ Diệp Chi cũng biết đây không phải con cô.
Tuy chỉ gặp qua một lần nhưng cảm giác của cô sẽ không thể nào sai được.
“Chị Diệp Chi, có nhầm lẫn không? Chị…” Mạc Gia Thành nhìn người phụ nữ đó cứ như thế ôm đứa bé đi, không kìm được lên tiếng nói.
Hạ Diệp Chi không trả lời hỏi ngược lại: “Nãy giờ không gọi được cho Mạc Đình Kiên đúng không?”
Mạc Gia Thành hơi do dự, vẫn nói sự thật ra: “Phải.”
Hạ Diệp Chi chợt bật cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, càng cười càng ảm đạm, cười đến cuối cùng ngay cả nước mắt cũng rơi xuống.
Đây chính là tin tưởng anh mà anh đã nói?
Bên cạnh cô đều là người của Mạc Đình Kiên, bây giờ đứa bé đã mất tích, không gọi được cho anh ta.
Đứa bé ngoại trừ bị anh bế đi ra còn có khả năng nào khác sao?
Mạc Gia Thành hoàn toàn không biết nên khuyên Hạ Diệp Chi như thế nào: “Chị Diệp Chi, chị đừng như vậy…”
Người giúp việc ở bên cạnh lên tiếng khuyên Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ, bây giờ cô vừa sinh con xong, phải chú ý đến sức khỏe.”
Hạ Diệp Chi bịt tai lại hét lên: “Đừng gọi tôi là mợ chủ, ghê tởm!”
Lúc này, “ầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, khi nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi quen thuộc đó, cô đã ngây người trong giây lát.
Ánh mắt hai người nhìn nhau giữa không khí, nhưng không ai chủ động lên tiếng.
Mạc Gia Thành xoay đầu lại nhìn, mừng rỡ kêu lên: “Anh họ!”
“Em nói sao mãi không gọi được cho anh, hóa ra anh đã đến Sydney.” Mạc Gia Thành vừa nói vừa bước về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không quan tâm đến cậu, chỉ đi thẳng đến trước giường bệnh của Hạ Diệp Chi.
Khuôn mặt Hạ Diệp Chi trắng bệch, đầu tóc bù xù, trên mặt vẫn còn nước mắt trông vô cùng nhếch nhác.
Mạc Đình Kiên ngồi trước giường bệnh, đưa tay dường như muốn chạm vào mặt của Hạ Diệp Chi kết quả bị Hạ Diệp Chi “bốp” một tiếng hất tay ra: “Bỉ ổi! Tôi không bao giờ tin anh nữa!”
Mạc Đình Kiên sa sầm mặt, giọng nói có chút khàn đặc: “Hạ Diệp Chi, em đang nói gì?”
“Đến lúc này anh còn diễn kịch trước mặt tôi à? Con tôi đâu? Trả con lại cho tôi!” Lúc này Hạ Diệp Chi đã mất hết lý trí, vừa nói vừa đưa tay túm chặt áo của Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên chợt thay đổi, quay đầu lại hỏi Mạc Gia Thành: “Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Gia Thành nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi: “Vừa nãy chị Diệp Chi vừa tỉnh dậy nói muốn gặp đứa bé, nhưng khi người giúp việc bế đứa bé đến chị ấy lại nói không phải con chị ấy, còn để người khác ôm đứa bé đi.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên bỗng chốc u ám đến đáng sợ, anh trầm giọng kêu lên: “Thời Dũng.”
Vừa nãy khi Mạc Đình Kiên đến Thời Dũng cũng đi theo, chỉ là mãi không lên tiếng nên không ai chú ý đến anh ta.
“Vâng.” Thời Dũng biết Mạc Đình Kiên muốn anh đi điều tra chuyện của đứa bé, nhận lệnh rồi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại thấy Hạ Diệp Chi đang lạnh lùng nhìn anh, trong mắt hàm chứa một tia căm hận, sắc mặt anh hơi thay đổi.
Sau đó anh đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của cô: “Anh sẽ tìm con trở về, bây giờ em nghỉ ngơi trước đi.”
Hạ Diệp Chi hất tay anh ra, giơ tay tát cái “bốp” thật mạnh lên mặt anh: “Nếu anh thẳng thắn thừa nhận là anh mang con đi, tôi còn khâm phục anh là một người đàn ông.”
Mạc Gia Thành và người giúp việc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.
Cái bạt tai này Hạ Diệp Chi đã dùng hết sức, Mạc Đình Kiên không hề có sự đề phòng bị cô tát đến đầu nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt trắng trẻo bỗng xuất hiện vết đỏ.
Mạc Đình Kiên vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường: “Các người ra ngoài trước.”
“Anh họ.” Mạc Gia Thành có chút lo lắng họ, đứng tại chỗ không động đậy.
Mạc Đình Kiên không hề nhìn cậu, Mạc Gia Thành đành nhấc chân bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Hai người đã không gặp trong suốt nửa năm hơn, lại gặp nhau trong trường hợp như thế.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn vẻ yếu ớt của Hạ Diệp Chi, giọng nói không kìm được dịu dàng hơn nhiều: “Em nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đợi sức khỏe em khỏe lại hãy nói.”