CHƯƠNG 860: TANG LỄ
Hạ Diệp Chi lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm, xuống xe đi và thang máy. Trong lúc đó cô lấy điện thoại ra xem. Cô phát hiện ra có tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào xem nội dung tin nhắn.
“Tang lễ của ông sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm ở…”
Tin nhắn là của Hạ Thời Yến gửi cho cô.
Hôm qua lúc Mạc Đình Kiên đến đón, cô đã nói chuyện với Hạ Thời Yến. Anh ta có nói là Hạ Chính Tu bệnh nặng không qua khỏi, kêu cô đi gặp ông ấy lần cuối. Thế nhưng Hạ Diệp Chi đã từ chối. Xem thời gian mà Hạ Thời Yến gửi tin nhắn tới, Hạ Diệp Chi đoán là ông đã mất vào sáng sớm nay.
Hạ Diệp Chi nhìn một lát, nhưng cô không trả lời. Cô đút điện thoại vào trong túi. Khi vào nhà, Diệp Chi vẫn nở một nụ cười trên môi.
*
Ba ngày sau.
Tại nhà tang lễ.
Ở thành phố Hà Dương trước đây, Hạ Chính Tu cũng được coi như là một nhân vật có tiếng, mạng lưới xã hội của ông rất rộng. Nếu không phải vì mười mấy năm trước, khi mẹ của Mạc Đình Kiên bị bắt ông nhìn thấy Mạc Liên ở hiện trường, ông bị ép phải ra nước ngoài thì giờ Hạ Thị đã lớn mạnh hơn rất nhiều.
Có nhiều lúc con người ta không thể nghĩ cho bản thân khi đối mặt với nhiều thứ. Hạ Chính Tu cả một đời anh minh, chính trực nhưng khi gặp Mạc Liên thì ông chỉ còn biết chấp nhận số phận. Năm đó ông nhất quyết đính hôn với Mạc Liên vì ông cho rằng khi ông không còn nữa thì nhà họ Mạc sẽ vì hôn ước này mà hỗ trợ cho nhà họ Hạ.
Thế nhưng Hạ Hương Thảo lại không quan tâm tới chuyện đó, sau này thì hôn sự đó lại đổ lên đầu Hạ Diệp Chi. Thế nhưng rồi Hạ Diệp Chi lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ. Có thể thấy việc hôn sự ấy chẳng có lợi ích gì đối với nhà họ Hạ.
Hạ Chính Tu dành cả một đời để tính toán, cống hiến cho Hạ Thị nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô ích.
Thời Dũng dừng xe, xuống xe trước, cầm ô và mở cửa xe cho Hạ Diệp Chi.
Khi xuống xe cô tự mở ô che cho mình. Mấy ngày nay trời đều không mưa, thế nhưng lại mưa lớn đúng vào ngày tang của Hạ Chính Tu. Có lẽ cũng là do ý trời.
Thời Dũng bất chợt lên tiếng: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta vào trong thôi.”
Hạ Diệp Chi bước vào, Thời Dũng theo phía sau cô.
Người đến kính viếng rất đông, đa phần đều là bạn bè của Hạ Chính Tu đến đưa tiễn ông chặng đường cuối cùng. Thế nhưng những người này sau khi tiễn biệt Hạ Chính Tu cũng sẽ chẳng còn mấy ai qua lại với nhà họ Hạ nữa.
Khi Hạ Diệp Chi tới đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Đây chẳng phải là người phụ nữ đã đứng ra tiếp quản tập đoàn Mạc Thị sao?”
“Ông không biết cô ấy sao? Cô ấy là cháu gái của Hạ Chính Tu.”
“Trí nhớ tôi quả là kém, nếu ông không nhắc lại thì tôi cũng không nhớ chuyện này…”
“Thế nhưng đây đã là chuyện quá khứ rồi… Mọi người đều nghe nói là đứa cháu gái nhỏ nhất của Hạ gia chẳng ra làm sao… rồi xem, bây giờ cô ta lại là người thành công nhất.”
“Ai mà ngờ tới được chứ…”
Vài người đàn ông trung niên không ngừng bàn tán khi thấy sự xuất hiện của Diệp Chi. Hạ Diệp Chi nghe thấy họ nói chuyện chỉ khẽ nhếch môi cười.
Thành công sao?
Trở thành chủ nhân của tập đoàn Mạc Thị là thành công sao?
Cô tiếp quản Mạc Thị không phải là do năng lực bản thân, mà là do Mạc Đình Kiên phát khùng cứ cương quyết để Mạc Thị cho cô, nếu không thì cô cũng chẳng thèm đoái hoài tới nó.
Mạc Đình Kiên luôn miệng nói rằng tùy cô quản lí tập đoàn, dường như anh biết trước rằng cô sẽ không làm loạn nó. Dù sao thì Mạc Thị mấy năm gần đây phát triển rất tốt, tất cả đó đều là tâm huyết của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không phải là một đứa trẻ được lớn lên trong sự nuông chiều nên cô không có tính kêu oan, oán trách hay bướng bỉnh.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên lại khác, anh cứng đầu hơn cô rất nhiều. Một tập đoàn Mạc Thị lớn như vậy, nói đưa cho cô là đưa ngay mà không cần suy nghĩ.