CHƯƠNG 847: MỘT MÀN KỊCH TỰ BIÊN TỰ DIỄN
Với những chuyện mà Mạc Đình Kiên đã làm, Hạ Diệp Chi luôn canh cánh trong lòng, không thể bình tĩnh mà nói chuyện với anh được.
Nhưng Mạc Đình Kiên bỗng nghe lời như vậy, cô vẫn thấy có chút không quen.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, quay người ngồi lên xô – pha.
Cô vẫn khoanh tay, đôi chân vắt chéo, mặt không biểu cảm nhìn Mạc Đình Kiên.
Hơi thở yên tĩnh vang lên trong không gian.
Không gian trong phòng ngủ khá lớn, nhưng lúc này lại thêm một Mạc Đình Kiên, khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy phòng ngủ nhỏ hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Hạ Diệp Chi đợi Mạc Đình Kiên mở lời.
Mà Mạc Đình Kiên chỉ chăm chú nhìn cô, hình như không có ý định nói gì cả.
Hạ Diệp Chi nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng, lúc cô bắt đầu nghĩ anh sẽ nhìn cô như vậy cả đêm, thì Mạc Đình Kiên đã mở lời.
“Anh muốn đi thăm Hạ Hạ.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Hạ Diệp Chi, không ai biết được anh đang có cảm xúc gì.
Hạ Diệp Chi đợi lâu như vậy, tưởng anh sẽ giải thích chuyện lúc trường, nào ngờ Mạc Đình Kiên của nói muốn thăm Hạ Hạ.
Hạ Diệp Chi ngẩn người giây lát, rồi theo đó mà cười.
“Anh còn nhớ mình có một đứa con gái cơ à?” Hạ Diệp Chi cười giễu nhìn anh: “Ở bên cạnh ấy, anh tự đi mà xem.”
Cô nói xong vẫn không đứng dậy, vẫn ngồi ở đó.
Cô không định đưa Mạc Đình Kiên đi thăm Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên nghe cô nói xong cũng không thèm nhấc chân đi.
Hạ Diệp Chi nâng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Hạ Diệp Chi bày ra dáng vẻ hận anh muốn chết vì không chịu nói gì: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Rõ ràng là đang đuổi khách, cô buồn ngủ rồi, phải đi ngủ.
Mạc Đình Kiên chậm rãi cất giọng: “Em đang giận anh.”
Hạ Diệp Chi đang đứng dậy thì khựng lại, Mạc Đình kiên nói tiếp: “Em giận anh là còn quan tâm đến anh.”
“Thế thì sao?” Hạ Diệp Chi lại dựa người xuống ghế, nói: “Có phải anh thấy dù anh giấu tôi chuyện gì, tôi cũng tha thứ cho anh, quan tâm anh phải không?”
“Thế nên, anh lúc nào cũng giấu tôi làm ra những chuyện quan trọng như thế! Có phải anh thấy mình vĩ đại lắm không?”
Hạ Diệp Chi có thể tưởng tượng được lúc nói ra những lời này, cô trông giống một oán phụ thế nào, nhưng vẫn không thể khống chế được mình: “Anh lúc nào cũng thông minh, ai cũng nằm trong tính toán của anh, tôi và Hạ Hạ cũng không phải ngoại lệ.”
“Anh đúng là tự tin thật đấy, anh thật sự không lo lắng tôi sẽ yêu người khác sao?” Hạ Diệp Chi nói đến đây, lại tự phủ định mình: “Không, anh vẫn lo lắng lắm, nếu không anh cũng không phái người đưa chứng cứ Lưu Chiến Thiên hại chết Tạ Sinh cho Trần Tuấn Tú, để anh ta đi điều tra cái chết của cha, khiến anh ta bận rộn…không rảnh đến tìm tôi nữa.”
“Còn nữa, chuyện tôi ở nhà hàng bị Tô Miên làm bị thương truyền đi khắp nơi, anh vì muốn ép tôi đưa Hạ Hạ ra nước ngoài, cô ý tìm phóng viên chặn trước cửa nhà tôi…”
Trước khi biết được Mạc Đình Kiên bố trí toàn cục như thế, có bao nhiêu chuyện Hạ Diệp Chi không hiểu rõ được.
Cuối cùng bây giờ cô đã giải thích được ồi.
Những chuyện khó hiểu trước kia, giờ đã hiểu rồi.
Cô từng thử thăm dò Mạc Đình Kiên, cô không tin anh thay đổi nhanh như vậy.
Nhưng Mạc Đình Kiên đã khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Anh mà đã ác độc, thì sẽ ác độc với cả bản thân mình.
Hạ Diệp Chi ban đầu chỉ mới nghi ngờ, thăm dò anh cho đến giờ, cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật rồi.
Nhưng sau khi cô chấp nhận sự thật, lại phát hiện ra tất cả lại là do Mạc Đình Kiên một tay dựng nên, một màn kịch tự biên tự diễn.