Mục lục
Anh Boss xấu xa trong lời đồn – Mộc Tương Tương (full) – Truyện tác giả: Dật Nghi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1455: ĐỀU ĐÃ NGHE ĐƯỢC RỒI

Thẩm Lệ cảm thấy là bản thân mình cũng không có nhiều sức lực như vậy để đi xử lý mấy tin đồn, cho nên kể từ lúc bắt đầu cô liền thờ ơ hết tất cả, tránh được những phiền phức không cần thiết.

Lệ Tây Tước cũng biết được ý của Thẩm Lệ, sắc mặt có chút trì trệ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên.

Lúc mà Thẩm Lệ đi tìm Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn đang dựa vào quầy bar ăn cái gì đó.

Nhìn thấy Thẩm Lệ đến, Cố Mãn Mãn vội vàng lau miệng: “Chị Tiểu Lệ, em đang chuẩn bị đi tìm chị đó.”

Thẩm Lệ bật cười: “Không cần phải vội vàng.”

Trước kia Cố Mãn Mãn cũng được coi là một cô con gái nhà giàu, sau khi để cô ấy làm người đại diện, cuộc sống của cô ấy càng ngày càng xa đọa hơn, nhưng mà bản thân của Thẩm Lệ hình như là không hề để ý đến.

“Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, chị muốn về nhà sớm một chút.” Thẩm Lệ nói.

“Ok.” Đối với yêu cầu mà Thẩm Lệ đưa ra, dường như là Cố Mãn Mãn đồng ý vô điều kiện.

Thẩm Lệ vừa cười vừa nói: “Nếu như em muốn chơi nhiều thêm một chút nữa thì cũng có thể.”

Cố Mãn Mãn khoát tay: “Buổi tiệc này cũng không có gì thú vị.”

“Lúc nãy chị đã nhìn thấy em với tổng giám đốc Đào trò chuyện với nhau rất vui vẻ.” Thẩm Lệ hiếm có khi nhiều chuyện. Đọc full tại truyen.one

“Không có đâu…” Cố Mãn Mãn vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn xung quanh một lát, vẻ mặt thần bí nói với Thẩm Lệ: “Thật ra thì tổng giám đốc Đào cũng rất đáng thương đó.”

Thẩm Lệ tò mò nghiêng đầu: “Sao lại nói như vậy?”

Cố Mãn Mãn dựa lại gần bên tai của Thẩm Lệ, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được mà nói: “Vợ chưa cưới của anh ta chạy mất rồi.”

“Cái này à…” Thẩm Lệ có chút thất vọng, cô còn tưởng là việc gì ghê gớm lắm chứ.

Cố Mãn Mãn nói tiếp: “Hơn nữa anh ta còn nói là muốn chờ cô vợ chưa cưới của anh ta trở về, thật sự nhìn không ra anh ta còn nặng tình như vậy đó.”

Thẩm Lệ cảm thấy chuyện này dần dần trở nên thú vị.

Cô nhắc nhở Cố Mãn Mãn: “Đừng có quên em cũng là người đã đào hôn.”

“Đúng vậy nha…” Cố Mãn Mãn trừng to mắt: “Em cũng đã quên mất là mình đào hôn rồi, khó trách lúc nãy khi mà Đào Triển Minh nói với em những lời này, em còn cảm thấy mình có chỗ nào đó là lạ…”

Cô ấy còn tưởng rằng lúc đó nhịp tim của mình trở nên bất thường là do rung động, Đọc full tại truyen.one hóa ra là do chột dạ.

Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đứng đối diện nhau, cô vừa mới nâng mắt lên đã nhìn thấy Đào Triển Minh đi đến từ đằng sau lưng của Cố Mãn Mãn.

Thẩm Lệ quét mắt nhìn Đào Triển Minh một vòng, lại rời ánh mắt dừng ở trên người của Cố Mãn Mãn: “Nếu như mà chồng chưa cưới của em giống như Đào Triển Minh, em có thể tiếp nhận được không? Em vẫn sẽ đào hôn hay là không?”

Cố Mãn Mãn liền vội vàng lắc đầu: “Cái đó không thể nào đâu.”

Thẩm Lệ tiếp tục đào hố: “Em ví dụ thử xem.”

“Ví dụ à…” Cố Mãn Mãn thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, hơi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Thật ra thì Đào Triển Minh trông cũng rất đẹp…”

Thẩm Lệ cười nói: “Ý của em chính là nếu như Đào Triển Minh chính là chồng chưa cưới của em trong truyền thuyết, vậy thì có lẽ em sẽ không đào hôn?”

“Không có loại chuyện như thế này đâu…” Cố Mãn Mãn quay đầu tiếp tục ăn uống.

Vào lúc này, Thẩm Lệ lại cố ý kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Đào.”

“Khụ khụ…” Cố Mãn Mãn nghe thấy tiếng “tổng giám đốc Đào” này, trực tiếp bị sặc.

Một bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng đưa một ly nước đến trước mặt của Cố Mãn Mãn, bàn tay to vỗ vỗ nhẹ lên trên lưng, bên tai là giọng nói ấm áp quen thuộc: “Từ từ thôi.”

Cố Mãn Mãn không dám tin ngước mắt lên nhìn Thẩm Lệ, cô ấy nghi ngờ lúc nãy có phải Thẩm Lệ đang cố ý đào hố cho cô ấy không.

Thẩm Lệ mỉm cười, vẻ mặt vô tội nói: “Chị đi về trước đây, em với tổng giám đốc Đào bàn về chuyện phát ngôn một lát đi. Tổng giám đốc Đào, hẹn gặp lại.”

Đào Triển Minh: “Hẹn gặp lại.”

Cố Mãn Mãn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lệ đi khỏi, thân thể đang đóng băng cũng không dám quay lại.

Cô ấy không quay đầu lại, Đào Triển Minh liền đi vòng qua đứng trước mặt của cô ấy: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi…” Cố Mãn Mãn lại bưng ly nước lên uống một ngụm lớn.

Đào Triển Minh mỉm cười: “Cảm ơn đã khen tôi.”

Cố Mãn Mãn: “…” Anh ta đều đã nghe được hết rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK