CHƯƠNG 138: NẾU KHÔNG THỎA MÃN THÌ CÔ ĐI KIỆN CHÚNG TÔI ĐI
Hạ Diệp Chi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ béo mập kia: “Có trẻ con ở đây, cô nói chuyện tử tế đi.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cô mắng tôi à?” Người phụ nữ béo mập lao tới trước mặt Hạ Diệp Chi với dáng vẻ hung hăng như ước gì có thể nhảy dựng lên tát cô.
Chủ nhiệm lớp thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo cô ta lại: “Mẹ của Đào Binh à, cô bình tĩnh một chút đi.”
Một trong hai cậu con trai đánh nhau với Mạc Gia Thành tên là Đào Binh. Người phụ nữ béo mập này chính là mẹ của cậu ta.
Mẹ vô lý như thế thì con trai có thể tốt được đến đâu cơ chứ?
Không phải Hạ Diệp Chi có thành kiến, nhưng gần như phần lớn trẻ con đều sẽ bị lời nói và việc làm của bố mẹ ảnh hưởng.
“Tôi bình tĩnh à? Thầy xem thử con trai của tôi đi!” Người phụ nữ béo mập vùng ra khỏi tay của thầy giáo, kéo Đào Binh đến trước mặt và chỉ vào vết thương trên mặt cậu ta nói: “Nếu con trai thầy bị thương thành như vậy, thầy có thể bình tĩnh được sao?”
Người phụ nữ béo mập nắm cánh tay Đào Binh rất mạnh. Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ ràng cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng không lên tiếng.
Đối mặt với người phụ nữ trung tuổi hung hăng như vậy, rất rõ ràng chủ nhiệm lớp không chống đỡ nổi. Anh ta lùi lại hai bước, đẩy gọng kính đeo ở trên sống mũi nói: “Tôi… Tôi còn chưa kết hôn…”
Người phụ nữ béo mập “A” một tiếng: “Nhìn thầy cũng hơn ba mươi tuổi rồi đi? Không ngờ thầy còn chưa kết hôn à?”
Chủ nhiệm lớp nghe vậy thì vẻ mặt cũng không tốt lắm, hắng giọng nói: “Nếu Mạc Gia Thành không muốn nói, vậy Đào Binh nói lại tình hình lúc đó đi.”
Đào Binh nghe được tên của mình liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành nhướng mày nhìn lại. Đào Binh run lên, cúi đầu ấp úng nói: “Bọn em chỉ đùa Mạc Gia Thành vài câu, cậu ấy liền ra tay đánh bọn em.”
“Đùa à?” Mạc Gia Thành nghiêng đầu nhìn Đào Binh, môi cong lên và trực tiếp dọa: “Cậu nói thế là đùa à? Cậu có tin lần sau lại nói nữa, tôi vẫn đánh cậu không hả?”
Mạc Gia Thành nói xong dường như cảm thấy chưa hết giận, lại cắn răng nói thêm một câu: “Đánh cho cậu liệt nửa người luôn!”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi, lạnh lùng quát: “Mạc Gia Thành!”
Mạc Gia Thành quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi nhưng vẫn cứng đầu nói:”Chị Diệp Chi, chuyện này tôi không sai, nếu cậu ta còn dám nói nữa, tôi thật sự dám đánh cậu ta tiếp. Dù sao anh họ cũng sẽ giải quyết tốt hậu quả cho tôi.”
Gương mặt Hạ Diệp Chi lạnh xuống: “Im miệng!”
Cho dù bình thường gương mặt Hạ Diệp Chi không lạnh lùng như Mạc Đình Kiên, nhưng khi cô nổi giận vẫn rất đáng sợ.
Mạc Gia Thành cúi đầu không nói gì nhưng xoay đầu đi không nhìn Hạ Diệp Chi, rất rõ ràng là không phục.
Vì ở đây có nhiều người nên không phải là lúc dạy dỗ Mạc Gia Thành.
Khi có người tìm tới cửa gây sự, cô tất nhiên không thể để dễ bắt nạt được.
Nhưng suy nghĩ của Mạc Gia Thành như vậy là có vấn đề. Cậu mới mười bốn tuổi mà mở miệng ngậm miệng là đòi đánh đòi giết, thậm chí còn nói Mạc Đình Kiên sẽ giải quyết tốt hậu quả cho cậu.
Suy nghĩ như vậy tuyệt đối là không được!
Bên kia, có lẽ Đào Binh cảm giác Hạ Diệp Chi có thể kiểm soát được Mạc Gia Thành nên lá gan cũng to ra.
Cậu ta hừ một tiếng, thình lình nói: “Những lời tôi nói đều là sự thật. Năm đó, chỗ bà Mạc bị bắt cóc chính là xưởng cũ cách nhà chúng tôi không xa. Có người nhìn thấy bà ta bị người ta luân phiên cưỡng hiếp tới chết còn gì! Chỉ có điều người biết chuyện này đều bị nhà họ Mạc cho phí bịt miệng nên không ai dám nói ra thôi! Chúng tôi nói bà ta thì có liên quan gì đến cậu! Mẹ nó, cậu lại vì chút chuyện nhỏ này mà đánh nhau với chúng tôi… A!”
Đào Binh còn chưa nói hết đã lại đau đớn hét lên một tiếng.
Hạ Diệp Chi vừa nghe thấy hai từ “bà Mạc” liền khiếp sợ, trong giây lát cũng không chú ý tới phản ứng của Mạc Gia Thành.
Chờ tới khi cô nhìn lại, Mạc Gia Thành đã nắm lấy áo của Đào Binh, vung nắm đấm đánh vào trên mặt cậu ta và hung hăng nói: “Mẹ nó, tôi đã từng nói cậu còn nói một lần, tôi lại đánh cậu một một lần…”
“Mạc Gia Thành, dừng tay!” Hạ Diệp Chi vội vàng đi tới kéo cậu ra.
Cho dù Mạc Gia Thành còn là một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành nhưng bình thường thích vận động nên sức lực cũng không nhỏ. Hạ Diệp Chi thật sự không kéo được cậu ra.
Hạ Diệp Chi thả cậu ra, bình tĩnh nói: “Cậu đánh đi, anh họ cậu sắp tới rồi đấy.”
Mạc Gia Thành nghe vậy, quả nhiên dừng lại.
Mẹ Đào Binh chạy tới ôm lấy Đào Binh, khóc tới nước mắt nước mũi giàn dụa nói: “Tôi đã nói thằng nhóc này là một tên khốn kiếp mà!”
Mạc Gia Thành nghe vậy liền định xông lên nhưng Hạ Diệp Chi đã vội vàng kéo cậu lại.
Cô rút từ trong ví ra một tập tiền, trực tiếp ném tới trên sôfa: “Đây là tiền thuốc men cho Đào Binh.”
Đào Binh có thể cử động, trên người chỉ có chút vết thương ngoài ra, rách da chảy máu cũng không tổn thương đến xương cốt. Bảy triệu tiền thuốc men là hoàn toàn đủ rồi.
Mẹ của Đào Binh đương nhiên không nghe theo: “Chỉ có chút tiền như vậy, cô tính bố thí cho ăn mày à?”
Hạ Diệp Chi không muốn nói nhiều với cô ta, lạnh lùng nói: “Nếu như không thỏa mãn thì có thể đi kiện chúng tôi luôn đi.”
Người phụ nữ béo mập rõ ràng khiếp sợ, nhưng vẫn cố phô trương thanh thế nói: “Cô tưởng tôi không dám sao?”
“Vậy tôi sẽ chờ.”
Hạ Diệp Chi nói xong liền kéo Mạc Gia Thành đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu lại.
…
Gần trường có phòng khám bệnh. Hạ Diệp Chi kéo Mạc Gia Thành ra khỏi cổng trường liền trực tiếp dẫn cậu tới đó.
Mấy vết thương nhỏ trên mặt cậu đều được dán băng dán vết thương.
Sau khi dán xong, Mạc Gia Thành quay đầu hỏi Hạ Diệp Chi: “Chị Diệp Chi, chị có mang theo gương không?”
“Làm gì?” Hạ Diệp Chi nói vậy nhưng vẫn lấy chiếc gương trang điểm của mình ra khỏi túi, đưa cho cậu.
Mạc Gia Thành cầm gương soi trái soi phải một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu kết luận: “Trông tôi thế này còn rất ngầu đấy!”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười liếc nhìn cậu rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Mạc Gia Thành đuổi theo phía sau, nhét cái gương nhỏ vào trong túi của Hạ Diệp Chi và hỏi cô: “Chị nói anh họ tôi cũng tới à? Anh ấy tới lúc nào? Anh ấy đang ở đâu vậy?”
Hạ Diệp Chi khoanh tay đi về phía trước, mắt nhìn thẳng nói: “Anh ấy tạm thời sẽ không tới.”
Mạc Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: “A.”
“Tên Đào Binh kia nói bà Mạc…” Hạ Diệp Chi mím môi, im lặng vài giây mới nói tiếp: “Là mẹ của Mạc Đình Kiên à?”
Năm đó khi chuyện này xảy ra thì Hạ Diệp Chi mới sáu bảy tuổi. Cho dù bà chủ nhà họ Mạc bị bắt cóc là vụ án lớn nhưng không liên quan gì với một bé gái như cô. Khi đó chuyện khiến cô thấy buồn phiền nhất đại khái chính là bao giờ Tiêu Thanh Hà sẽ mua cho cô một chiếc váy hoa.
Cô mơ hồ nghe người giúp việc trong nhà bàn luận qua nhưng không thấy nhắc tới chuyện này.
Mạc Gia Thành khẽ gật đầu, giọng điệu hơi sa sút: “Vâng.”
Trong giây lát cả hai người đều không nói gì.
Dù chuyện này đã qua nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi nghe thấy người khác nhắc tới, còn là với cách này nữa.
Nếu chuyện này là thật…
Đột nhiên, điện thoại của Hạ Diệp Chi đổ chuông.
Cô lấy ra nhìn mới phát hiện là Mạc Đình Kiên gọi tới.
Mạc Gia Thành cũng nhìn thấy báo hiệu trên màn điện thoại, sắc mặt thoáng biến đổi: “Chị tuyệt đối đừng nói chuyện này cho anh họ nghe. Tôi nghe mẹ tôi nói, tình cảm giữa anh họ và mợ rất tốt đấy!”
Mẹ của Mạc Gia Thành là em gái của bố Mạc Đình Kiên. Mẹ của anh chính là mợ của cậu.