CHƯƠNG 574: CÔ ĐÃ PHẢN BỘI ANH TA
Lưu Chiến Thiên nói anh ta biết tin tức của mẹ Mạc Đình Kiên.
Trước tiên không nói có đúng là Lưu Chiến Thiên biết tin tức của mẹ Mạc Đình Kiên hay không, điều này với Mạc Đình Kiên mà nói, có sức dụ hoặc vô cùng lớn.
Đây là khúc mắc của Mạc Đình Kiên, bóp chặt lòng anh.
Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Lưu Chiến Thiên cũng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh bà ấy còn sống.”
“Lưu Chiến Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.” Dù Hạ Diệp Chi không hiểu rõ Lưu Chiến Thiên, nhưng lại có thể cảm giác được Lưu Chiến Thiên sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
Cô vừa nói xong, Mạc Đình Kiên lập tức nói ra: “Chuyện này dừng ở đây, em không cần xen vào nữa.”
“Anh định làm gì? Định làm sao tìm được Hạ Hạ? Lưu Chiến Thiên hoàn toàn không quan tâm anh sẽ gì anh ta, hơn nữa đã hơn một tuần lễ rồi.” Hạ Diệp Chi quá lo lắng cho Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên trầm mặt, không nói gì, quay người đi về một hướng khác.
Chỗ anh đi tới là phòng của Lưu Chiến Thiên.
Mạc Đình Kiên đi vào phòng Lưu Chiến Thiên, một lúc lâu mới ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi trong phòng khách chờ anh ra.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi tới, Hạ Diệp Chi hỏi: “Anh hỏi được gì rồi?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, trực tiếp đi lên tầng.
Đến khi bóng dáng anh biến mất không thấy gì nữa, Hạ Diệp Chi mới hít sâu một hơi, nhếch môi rơi vào trầm tư.
Cô chờ trong phòng khách thật lâu cũng không đi lên tầng, mà Mạc Đình Kiên cũng không xuống tìm cô.
Nếu như là bình thường, Mạc Đình Kiên đã sớm xuống tìm cô rồi.
Trong lòng Mạc Đình Kiên nhớ việc của mẹ mình, mà trong lòng Hạ Diệp Chi nhớ Mạc Hạ, hai người đều mang tâm sự riêng, thấp thỏm lo âu, căn bản cũng không có tâm tư khác.
Ngồi trong phòng khách đến nửa đêm, Hạ Diệp Chi mới quyết định đứng dậy ra khỏi phòng khách.
…
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lưu Chiến Thiên vốn vừa đi ngủ, bị tiếng mở cửa đánh thức.
Anh ta còn chưa đứng dậy, đèn trong phòng đã bị bật lên.
Lưu Chiến Thiên đưa tay che mắt một chút, khi bỏ cánh tay ra, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang đi tới bên giường.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không dự liệu được Hạ Diệp Chi sẽ đến tìm mình vào lúc này.
Anh ta chống cơ thể ngồi dậy tựa ở đầu giường, trầm mặc không nói nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, chờ cô chủ động mở miệng nói chuyện.
Hạ Diệp Chi đi đến trước giường, ngạo nghễ nhìn anh ta: “Lời trước, còn tính không?”
Trong mắt Lưu Chiến Thiên nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức chậm rãi mỉm cười: “Tính.”
Hạ Diệp Chi lại nói: “Tôi còn có vấn đề.”
Lưu Chiến Thiên nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.
“Hạ Hạ, nó thế nào rồi?” trong lời nói của Hạ Diệp Chi dè dặt không dễ dàng phát giác.
“Như cô thấy, tôi có đê tiện đến mức ngược đãi một đứa bé không?” Lưu Chiến Thiên cười nhạt, giọng điệu như đang oán trách cô.
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Hạ Diệp Chi mới thả lỏng một chút.
Cô tin Lưu Chiến Thiên sẽ không làm khó Mạc Hạ.
Dù anh ta không làm khó Mạc Hạ, nhưng mà Mạc Hạ còn quá nhỏ, nó bị một đám người xa lạ mang đến chỗ hoàn toàn xa lạ, chắc rất sợ hãi?
Chuyện này không thể nghĩ sâu, một khi nghĩ sâu, Hạ Diệp Chi sẽ bị tự trách bao phủ.
Hạ Diệp Chi từ trong túi lấy ra môt con dao găm, đưa tới trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Anh có thể cưỡng ép tôi để rời đi, Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không làm gì anh.”
Lưu Chiến Thiên nhìn cô một cái, ánh mắt hơi phức tạp, cũng không biết suy nghĩ gì.
Anh ta đứng dậy mặc áo khoác vào, rồi dùng dao găm cưỡng ép Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Vệ sĩ gác đêm trong sân nhìn thấy Lưu Chiến Thiên cưỡng ép Hạ Diệp Chi ra, lập tức cho người đi báo cho Mạc Đình Kiên.
Nghe thấy động tĩnh, Thời Dũng xuất hiện đầu tiên.
Nhìn thấy Lưu Chiến Thiên cưỡng ép Hạ Diệp Chi, đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức có chút không hiểu.
Mạc Đình Kiên lẽo đẽo từ trên tầng đi xuống, trên người vẫn là quần áo mặc ban ngày, tóc tai vẫn thẳng thớm.
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên cũng giống cô chưa ngủ được.
Sau khi đi xuống, anh đi thẳng tới trước mặt Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Thiên, vệ sĩ lui ra hai bên nhường cho anh một con đường.
Ánh đèn nhấp nháy chiếu vào gương mặt Mạc Đình Kiên, khiến sắc mặt vốn lạnh lẽo của anh càng thêm ảm đạm.
Hạ Diệp Chi hơi liếc nhìn anh, nhìn thấy trong mắt mắt anh vẻ thấu hiểu, cô nhanh chóng rủ mắt xuống, không để anh phát giác được cảm xúc nơi đáy mắt mình.
Mạc Đình Kiên chắc đã đoán được, việc Lưu Chiến Thiên cưỡng ép cô hoàn toàn là chủ ý của cô.
Lưu Chiến Thiên nắm chặt dao găm dí vào cổ Hạ Diệp Chi, âm thanh vững vàng nói: “Mạc Đình Kiên, nếu như anh muốn cô ấy còn sống, bây giờ hãy thả tôi đi.”
Gần như lập tức, Hạ Diệp Chi cảm thấy trên người Mạc Đình Kiên phát ra áp suất thấp và cảm giác áp bách.
Hình như anh đã bị Lưu Chiến Thiên chọc giận.
Mạc Đình Kiên vẻ mặt giễu cợt nhìn Lưu Chiến Thiên, giọng điệu mỉa mai: “Đây là chút bản lĩnh của cậu à?”
Lưu Chiến Thiên không tức giận, mà còn rất nghiêm túc giải thích: “Đúng là tôi không có bản lĩnh gì, nhưng có tác dụng với anh là được.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại lạnh thêm mấy phần, tay xuôi ở bên người cũng không khỏi nắm chặt lại, ánh mắt anh dừng trên người Hạ Diệp Chi.
Từ khi anh xuống tới đến bây giờ, Hạ Diệp Chi đều không dám đối mặt với anh, tất nhiên anh biết đây là có chuyện gì.
“Hạ Diệp Chi.” Mạc Đình Kiên gọi tên cô.
Hạ Diệp Chi cắn cắn môi, kiên trì ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Mạc Đình Kiên.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cảm xúc phức tạp trong mắt Mạc Đình Kiên dần dần biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và hờ hững.
“Không sợ sao? Từ khi anh đứng ở đây đến bây giờ, em cũng không cầu cứu anh.” Mạc Đình Kiên hờ hững hỏi cô, không hề có chút tình cảm.
Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt căng thẳng.
Cô mơ hồ cảm thấy, hình như lời của Mạc Đình Kiên có hàm ý.
Anh đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Hạ Diệp Chi, dường như những lời này của anh đang nói cho Hạ Diệp Chi, cách làm của cô khiến anh rất tức giận, nhưng anh sẵn lòng cho cô một cơ hội nữa.
Dù cô bị Lưu Chiến Thiên bắt, nhưng Mạc Đình Kiên muốn cứu cô từ trong tay Lưu Chiến Thiên ra, vẫn dễ như trở bàn tay.
Lưu Chiến Thiên nhìn Mạc Đình Kiên một chút, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, thấp giọng bên tai cô nói: “Hình như kế hoạch của cô đã bị Mạc Đình Kiên nhìn thấu rồi, ánh mắt anh ta nhìn cô rất thất vọng, anh ta cảm thấy cô đã phản bội anh ta, cô thấy thế nào?”
Lòng Hạ Diệp Chi chấn động mạnh, Lưu Chiến Thiên nhắc nhở cô một chút.
Mạc Đình Kiên cảm thấy cô đã phản bội anh.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đứng ở đó không nhúc nhích, thân hình thon dài, thẳng tắp, nhưng lại cho người ta cảm giác trống trải.
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi dao động.
Nhưng cô lại nghĩ đến Mạc Hạ, chút dao động trong lòng cũng biến mất.
Mục đích của Lưu Chiến Thiên không rõ, không sợ hãi, dụ dỗ, uy hiếp đều không có tác dụng với anh ta.
Thuận theo Lưu Chiến Thiên là cách nhất nhanh nhất có thể nhìn thấy Mạc Hạ.