Mục lục
Anh Boss xấu xa trong lời đồn – Mộc Tương Tương (full) – Truyện tác giả: Dật Nghi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 579: LƯU CHIẾN HẰNG VÀ LƯU CHIẾN THIÊN LÀ MỘT

Hạ Diệp Chi bật cười, xoa đầu Mạc Hạ, dẫn cô bé đi đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ ra ngoài, hai nữ giúp việc vẫn đứng canh ngoài cửa, rõ ràng đang đợi Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ đi ra ngoài để đưa họ tới phòng ăn.

Bề ngoài là quan tâm, nhưng thực tế không khác gì giám sát, trong lòng Hạ Diệp Chi biết rất rõ điều này.

Hai nữ giúp việc cung kính dẫn đường, Mạc Hạ ở trong biệt thự này lâu, rõ ràng đã quá quen thuộc nơi này.

Cô bé nắm tay Hạ Diệp Chi, vừa chạy về phía trước vừa nói: “Mẹ, con biết phòng ăn ở đâu.”

Lúc hai người đi tới phòng ăn, Lưu Chiến Thiên đã ngồi vào bàn ăn, Ly đang ngồi cạnh anh ta.

Hình như anh ta đang đợi Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên nhìn màn hình một lát, vẻ mặt nhìn rất thoải mái.

Mạc Hạ nhìn thấy anh ta thì vui vẻ hô lên: “Chú Lưu.”

“Hạ Hạ đến rồi sao.” Lưu Chiến Thiên nghe tiếng ngẩng đầu lên, đặt điện thoại qua một bên, mỉm cười nhìn Mạc Hạ.

Mạc Hạ cười với anh ta, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Mẹ…”

Cô bé muốn đi tới chỗ Lưu Chiến Thiên, đây là đang xin Hạ Diệp Chi cho phép.

“Con đi đi.” Hạ Diệp Chi ngẩn người một lát nhưng vẫn buông tay ra, để cho Mạc Hạ đi tới chỗ Lưu Chiến Thiên.

Mạc Hạ chạy đến trước mặt Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên bế cô bé lên, sự tương tác giữa hai người vừa tự nhiên lại vừa thân thiết.

Hạ Diệp Chi có thể nhìn ra Mạc Hạ rất thích Lưu Chiến Thiên.

Cô cũng không suy nghĩ sâu xa, đi thẳng đến bàn ăn, ngồi đối diện Lưu Chiến Thiên.

Mạc Hạ vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi tới, liền trượt từ trên người Lưu Chiến Thiên xuống, chạy đến bên cạnh Hạ Diệp Chi.

Sau khi Hạ Diệp Chi ôm cô bé ngồi lên ghế trước bàn ăn xong, nghe thấy Lưu Chiến Thiên hỏi: “Tối qua cô ngủ ngon không?”

“Phiền anh Lưu quan tâm, tôi ngủ rất ngon.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Vậy thì tốt, cô mau ăn sáng đi.” Lưu Chiến Thiên nghe vậy thì khẽ gật đầu, giống như lúc nãy anh ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Chiến Thiên và Ly cùng nhau đi ra ngoài.

Còn đi đâu thì đương nhiên Hạ Diệp Chi không thể biết được.

Trong biệt thự có rất nhiều người giúp việc và vệ sĩ, nhưng không hạn chế tự do của Hạ Diệp Chi, giống như bọn họ không hề lo sợ Hạ Diệp Chi sẽ chạy trốn.

Nếu chỉ có một mình cô, muốn chạy trốn không phải là không thể.

Nhưng bây giờ có Mạc Hạ ở đây, cô muốn dẫn Mạc Hạ chạy trốn sẽ rất khó, vì vậy cô dứt khoát loại bỏ suy nghĩ này.

Có thể Lưu Chiến Thiên cũng nghĩ đến điều này, cho nên không sai người trông chừng cô chặt.

Mặc dù không thể chạy trốn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Hạ Diệp Chi làm quen địa hình trong biệt thự.

Hạ Diệp Chi muốn làm quen địa hình trong ngôi biệt thự này một chút, nhưng Mạc Hạ lại kéo cô tới một căn phòng đồ chơi.

Lúc cô đi vào thì kinh ngạc.

Đây đâu phải là một căn phòng đồ chơi, rõ ràng đây là hẳn một khu vui chơi trẻ em cỡ nhỏ.

Với độ tuổi này của Mạc Hạ, hoàn toàn không thể kháng cự với những thứ này, cô bé kéo Hạ Diệp Chi, muốn cô chơi cùng.

Sự nghi ngờ trong lòng Hạ Diệp Chi càng sâu thêm, rốt cuộc Lưu Chiến Thiên muốn làm gì?

Nếu như cô không phải là mẹ của Mạc Hạ, cô thật sự nghi ngờ Lưu Chiến Thiên mới chính là ba ruột của Mạc Hạ.

*

Buổi tối, Lưu Chiến Thiên và Ly mới trở về.

Lưu Chiến Thiên vừa trở về đã đi thăm Mạc Hạ.

Nhưng vì lúc nãy chơi quá mệt, cho nên Mạc Hạ đã ngủ rồi.

Lưu Chiến Thiên bước vào thấy Mạc Hạ đã ngủ, nên xoay người đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi đứng phía sau anh ta hỏi: “Anh định đến khi nào thì thả chúng tôi đi?”

“Cô ở đây không tốt sao?”Lưu Chiến Thiên đóng cửa, ngước mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, giống như anh ta thật sự hỏi cô.

Lưu Chiến Thiên như vậy, rất giống Lưu Chiến Hằng.

Hạ Diệp Chi có chút buồn bực cười nhạo: “Lưu Chiến Thiên, anh đừng cố ý giả vờ thành dáng vẻ của Lưu Chiến Hằng trước mặt tôi, đừng cố ý học theo giọng điệu và tính cách của anh ấy, cho dù anh giả vờ như thế nào cũng không phải anh ấy.”

Lưu Chiến Thiên nghe vậy thì sửng sốt, khẽ cười, nói với ý tứ không rõ: “Thật sao?”

Nói xong, anh ta xoay người muốn rời đi.

Hạ Diệp Chi đi theo: “Lưu Chiến Thiên, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Đây là giọng điệu của một con tin nên có sao?” Lưu Chiến Thiên không dừng bước chân nhìn cô, những cũng không đi quá nhanh.

Hạ Diệp Chi châm biếm lại: “Không phải anh cũng không giống bọn bắt cóc đang cưỡng ép con tin sao?”

“Nghe giọng điệu của em, em rất hy vọng tôi làm người bắt cóc thật sự?” Cuối cùng Lưu Chiến Thiên cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.

Không biết vì sao, trong lòng Hạ Diệp Chi, ngoại trừ rất muốn biết mục đích của Lưu Chiến Thiên thì, không hề có chút lo lắng về việc anh ta sẽ làm hại cô.

Hạ Diệp Chi nhìn anh ta, vẻ nghi ngờ và khó hiểu hiện rõ lên mặt.

Lưu Chiến Thiên thu hết biểu hiện của cô vào trong đáy mắt: “Tôi vẫn còn việc phải làm, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối.”

Anh ta nói xong thì xoay người rời đi, bóng lưng nhìn rất ung dung vui vẻ.

Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, xoay người dựa vào vách tường, phân tích tất cả hành vi và cử chỉ của Lưu Chiến Thiên trong khoảng thời gian này.

Lưu Chiến Thiên hiểu rõ cô, cũng đối xử với Mạc Hạ rất tốt, cưỡng ép đưa cô đến căn biệt thự này, nhưng không hạn chế sự tự do của cô, cũng không làm chuyện tổn thương cô…

Khoa trương hơn chính là, bây giờ cô vừa nhìn thấy Lưu Chiến Thiên sẽ không tự chủ nhớ đến Lưu Chiến Hằng.

Chủ yếu là do hai người quá giống nhau.

Hạ Diệp Chi dựa vào vách tường suy nghĩ một lát, sau đó mới quay về xem Mạc Hạ đã dậy chưa.

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Mạc Hạ đã nằm trên giường cầm hai con búp bê.

Mạc Hạ nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì lật người ngồi dậy, sau đó đứng lên giơ hai tay về phía Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi!”

Hạ Diệp Chi đi tới bên giường bế bé lên, vươn tay vuốt lại tóc mái đang vểnh lên của Mạc Hạ: “Tóc con thật rối.”

Mạc Hạ giơtay vuốt mái tóc của mình một lát: “Mẹ, không rối.”

Hạ Diệp Chi đặt cô bé lên trên giường, lúc thay quần áo cho bé, nghĩ đến cô bé rất thân thiết với Lưu Chiến Thiên, ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Mạc Hạ, có phải con rất thích chú Lưu đúng không?”

“Dạ vâng, con rất thích.” Mạc Hạ trả lời không chút do dự.

“Nếu như chú ấy không phải là chú Lưu thật thì sao?” Hạ Diệp Chi hỏi xong, không khỏi buồn cười, sao Mạc Hạ có thể nghe hiểu những câu như thế này chứ.

Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, lông mày nhỏ nhíu lại, nghi ngờ nói: “Chú Lưu chính là chú Lưu.”

Cô bé không hiểu thật hay giả gì đó.

Hạ Diệp Chi nghe thấy câu này của cô bé, trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên ngẩn người.

Chú Lưu chính là chú Lưu…

Rốt cuộc trên đời này có người nào giống nhau như đúc không?

Giả sử như trên đời này không có người nào giống nhau như đúc, có phải có nghĩa là, thật ra Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng!

Hạ Diệp Chi vẫn luôn cho rằng, Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng là hai người, cũng vì hai người quá giống nhau mà cảm thấy nghi ngờ.

Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng là một…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK