CHƯƠNG 572: KHÔNG QUAN TRỌNG NHƯ VẬY
Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi thay đổi, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Lời anh ta nói là có ý gì? Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu em?”
Mạc Đình Kiên trầm mặc, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn không có một chút cảm xúc nào.
Nhưng lúc này Hạ Diệp Chi rất ghét dáng vẻ đó của anh.
Hạ Diệp Chi lớn tiếng nói: “Mạc Đình Kiên, anh nói đi!”
Thời Dũng đứng bên cạnh Mạc Đình Kiên, sau khi nghe thấy lời Lưu Chiến Thiên, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Rõ ràng, Mạc Đình Kiên không chỉ không nói chuyện này cho Hạ Diệp Chi, mà cũng không nói cho Thời Dũng.
Cảnh Thư mẹ của Mạc Đình Kiên, là nút thắt không giải được trong lòng Mạc Đình Kiên.
Trước đó, Hạ Diệp Chi luôn rất tự tin, cô cho là mình hiểu rõ Mạc Đình Kiên, cảm thấy mình có vị trí rất quan trọng trong lòng Mạc Đình Kiên.
Nhưng nếu như bây giờ là so sánh cô với mẹ của Mạc Đình Kiên, đây là một câu hỏi không có lời giải.
Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, dụng ý của Mạc Đình Kiên khi mấy ngày nay nhốt cô tại trong biệt thự.
Rốt cuộc là anh sợ cô chủ động đi tìm kẻ bắt cóc Mạc Hạ, hay là vì chưa nghĩ kỹ muốn dùng cô đổi lấy mẹ anh hay không, sợ cô rời đi, nên mới giam cô lại chứ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt dâng lên đủ loại phỏng đoán và cảm xúc.
Nhưng cuối cùng lại bình tĩnh lại.
Mẹ của Mạc Đình Kiên, không phải đã tự sát trong vụ án bắt cóc năm đó sao?
Mạc Đình Kiên cũng không để ý Hạ Diệp Chi, vẻ mặt không đổi giơ tay ra hiệu đàn em của anh có thể ra tay.
Anh không có ý định phí lời với Lưu Chiến Thiên, cũng không thể để Lưu Chiến Thiên mang Hạ Diệp Chi đi.
Người Lưu Chiến Thiên mang tới không nhiều bằng Mạc Đình Kiên nên tất nhiên cuối cùng không phải đối thủ của Mạc Đình Kiên.
Nhưng khiến Hạ Diệp Chi nghi ngờ là, vào thời khắc cuối cùng, rõ ràng Lưu Chiến Thiên có cơ hội có thể ép cô rời đi, nhưng Lưu Chiến Thiên không làm, ngược lại ánh mắt còn trấn an cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Lưu Chiến Thiên vô cùng kỳ lạ.
Khi cô thất thần, Mạc Đình Kiên đã đánh nhau với Lưu Chiến Thiên.
Mạc Đình Kiên ra tay rất nặng, mỗi lần ra tay đều đánh thẳng vào chỗ hiểm của Lưu Chiến Thiên, tất nhiên Lưu Chiến Thiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh cho liên tiếp lui về phía sau.
Lúc này, Hạ Diệp Chi không có tâm trạng quan tâm Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Thiên đánh nhau. Mạc Đình Kiên mang theo nhiều người như vậy chắc chắn không chịu thiệt. Nếu Lưu Chiến Thiên thật là đồng bọn của kẻ bắt cóc Mạc Hạ, thì cũng đáng bị đánh.
Hạ Diệp Chi đi thẳng tới trước mặt Thời Dũng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy ý của Lưu Chiến Thiên là mẹ của Mạc Đình Kiên còn sống là thật sao?”
“Cô chủ, việc cô hỏi tôi cũng không biết, hôm nay tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.” Thời Dũng lắc đầu, cái anh ta biết cũng không hơn Hạ Diệp Chi.
Bên kia việc đánh nhau giữa Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Thiên đã ngừng lại.
Lưu Chiến Thiên bị ngã trên mặt đất, anh ta che ngực thở dốc, nhưng quần áo Mạc Đình Kiên không hề xộc xệch, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Đi.” Anh vẻ mặt lạnh nhạt sửa lại quần áo mình, không hề nhìn ra vừa mới đánh nhau với người ta.
…
Hạ Diệp Chi lại về tới biệt thự, Lưu Chiến Thiên cũng bị mang về theo.
Vào biệt thự, Mạc Đình Kiên lập tức nắm chặt tay Hạ Diệp Chi đi lên tầng, trên đường đi Mạc Đình Kiên đi rất nhanh, lực tay cũng lớn, mặc kệ Hạ Diệp Chi giãy dụa thế nào cũng không giãy ra được.
Tận đến khi vào phòng ngủ, Mạc Đình Kiên mới buông lỏng tay cô ra.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đóng mạnh.
Tiếng cửa khiến Hạ Diệp Chi sợ hãi run rẩy một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đánh ngất xỉu anh? Nửa đêm lẻn đi?” Mạc Đình Kiên cười lạnh nhìn cô, trong đôi mắt lạnh thấu xương dường như muốn nuốt chửng cô: “Hạ Diệp Chi, em thật sự hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.”
Mạc Đình Kiên từng bước ép sát, nhưng Hạ Diệp Chi cũng không hề nhượng bộ, cô thậm chí còn đi về phía trước một bước, sắc mặt cũng không tốt hơn Mạc Đình Kiên: “Em khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh à? Anh thì không phải sao?”
“Hạ Diệp Chi!” Mạc Đình Kiên gần như nghiến răng gọi tên cô, vẻ mặt vô cùng kiềm chế, dường như ngay lập tức muốn bùng nổ.
Trước nay Hạ Diệp Chi luôn sợ Mạc Đình Kiên giận, nhưng bây giờ cô đã bị tức giận trong lòng làm cho đầu óc choáng váng, đâu còn kiêng dè nhiều như vậy.
“Không nói cho em Hạ Hạ bị bắt cóc, cũng không nói cho em việc của mẹ anh, Mạc Đình Kiên, cuối cùng anh lấy em làm gì?”
“Vậy em một mình chạy đến nước M tìm Lưu Hằng, em nói cho anh biết sao?”
“Nếu như em nói cho anh, anh sẽ để em tới nước M tìm anh ta sao?”
“Ồ.” Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Em đang trách anh à?”
“Đương nhiên em không dám trách anh.” Hạ Diệp Chi trực tiếp đẩy anh ra, đi ra cửa.
Cô đi tới bên cửa, đưa tay cầm chốt cửa, nhưng chợt dừng lại quay đầu nhìn anh: “Mạc Đình Kiên, anh không dám nói việc mẹ anh cho em biết, là vì anh chột dạ, trong lòng anh đang dao động, anh đang do dự muốn dùng em đổi lấy mẹ anh hay không.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi mỉm cười tự giễu, thấp giọng nói: “Em còn hiểu anh hơn anh tưởng.”
Lúc trước, Mạc Đình Kiên có thể sử dụng cô để thăm dò Trần Tuấn Tú, bây giờ, anh cũng vì mẹ mình mà dao động như thế.
Trước kia Hạ Diệp Chi cảm thấy, mình là người rất quan trọng đối với Mạc Đình Kiên, đó chẳng qua là vì không có so sánh mà thôi.
Nếu mà có được so sánh đầy đủ, thì đối Mạc Đình Kiên mà nói, cô cũng không quan trọng như vậy.
Dứt lời Hạ Diệp Chi lập tức mở cửa đi ra.
Lúc cô xuống tầng, đã nhìn thấy Thời Dũng một mình đứng trong sân hút thuốc.
Cô đẩy cửa ra đi tới, thấy cô tới, Thời Dũng lập tức bóp tắt thuốc lá trong tay: “Cô chủ.”
“Lưu Chiến Thiên ở đâu?” Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi.
Thời Dũng chỉ biệt thự, nói: “Ở phòng phía sau, có người trông coi.”
“Tôi đi xem anh ta một chút.” Hạ Diệp Chi đang định xoay người sang chỗ khác, Thời Dũng bỗng gọi cô lại: “Cậu chủ, cậu ấy chỉ là…”
Hạ Diệp Chi dừng bước, hít sâu một hơi, nói: “Trợ lý đặc biệt Thời, không cần nói thay Mạc Đình Kiên, tôi đều hiểu, anh đã theo anh ấy gần mười năm, tôi và anh ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng ở trong lòng anh ấy, có thể chúng ta đều không quan trọng như mình tưởng tượng.”
Thời Dũng giật giật môi, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Khi Hạ Diệp Chi đi xem Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên đang tựa ở đầu giường ngẩn người.
Sau khi Hạ Diệp Chi đến gần, ánh mắt quan sát khắp người anh ta, hỏi: “Họ có bôi thuốc cho anh không?”
“Tôi không sao, không cần bôi thuốc.” Lưu Chiến Thiên quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói.
Dáng vẻ và giọng điệu này của anh ta, đơn giản giống hệt Lưu Chiến Hằng.
Có lẽ cũng là vì anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, nên Hạ Diệp Chi cũng không thể ghét bỏ anh ta.
Hạ Diệp Chi không nói gì, đưa tay cách quần áo dùng sức ấn xuống ngực anh ta một cái.
Lưu Chiến Thiên đau đớn hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.
“Đây chính là anh nói không có việc gì?” Hạ Diệp Chi cười lạnh.
Lưu Chiến Thiên lại cười: “Nếu như tôi nói có việc, các người sẽ bôi thuốc cho tôi sao?”
Hạ Diệp Chi thu tay lại, giọng nói có vẻ thăm dò: “Anh biết không, dáng vẻ này của anh giống hệt Lưu Chiến Hằng.”