Mục lục
Anh Boss xấu xa trong lời đồn – Mộc Tương Tương (full) – Truyện tác giả: Dật Nghi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 104: TÔI LÀ MẠC GIA THÀNH, CÔ TÊN LÀ GÌ ?

 

Mấy nhân viên nhìn thấy Hạ Hương Thảo liền lần lượt tránh cô ta, vội vã chạy ra bên ngoài.

Trong đó có một người từ lâu đã không thích Hạ Hương Thảo, lúc Hạ Hương Thảo đi, người đó còn giả vờ vô tình ngáng chân phải Hạ Hương Thảo.

Hạ Hương Thảo thấy mấy người đó muốn chạy ra ngoài, liền chạy tới để kéo họ lại, mà không dể ý rằng mình đang bị người khác ngáng chân.

Thế là cô ta ngã lộn nhào xuống đất.

Hạ Hương Thảo mấy lần bị ngã xuống đất, cả người đều đau, vươn tay chống dậy mà không được, hét thật to: “Tôi sẽ đuổi việc tất cả các người.”

Không nghe thấy mấy người đó nói là muốn nghỉ việc à? E là không đợi đến lượt cô ta đuổi.

Hạ Diệp Chi rất nhanh nhìn thấy bố của mình- Hạ Lập Nguyên từ cửa thang máy đi hướng về phía mọi người, Hạ Diệp Chi liền đi đến đỡ Hạ Hương Thảo dậy: “Chị sao lại bất cẩn vậy? ngã đau lắm không, sàn nhà lạnh lắm, em đỡ chị dậy.”

Hạ Hương Thảo đẩy tay Hạ Diệp Chi, đẩy người cô ra, nói: “Không cần cô phải giả vờ tốt bụng”

Hạ Diệp Chi liền theo quán tính ngã xuống sàn nhà, rồi sau đó nhẹ nhàng từ từ đứng dậy.

Hạ Lập Nguyên vừa tới, trầm giọng nói : “Có chuyện gì vậy?”

“Bố……” Hạ Hương Thảo được bố là Hạ Lập Nguyên cưng chiều thương yêu, khi bị giam giữ ở đồn cảnh sát một ngày một đêm, trong lòng ấm ức, lúc đó nhìn thấy bố vừa cất lời, thì Hạ Hương Thảo liền khóc òa lên.

Mấy ngày nay Hạ Lập Nguyên đã cảm thấy đủ phiền não rồi, Hạ Hương Thảo nói nhờ Hạ Lập Nguyên giúp để bản thân quyến rũ Mạc Gia Thành, kết quả là bản thân cô ta bị đưa vào đồn cảnh sát.

Ông ta lúc này nhận ra, Hạ Hương Thảo không có khả năng giúp ích được Hạ Thị, nhưng Hạ Diệp Chi lại có ích hơn trong việc này.

“Tự mình đứng dậy, con xem bản thân con đi, xem có ra cái gì nữa không!”, Hạ Lập Nguyên lúc đó không xem trọng Hạ Hương Thảo, ông ta cảm thấy thật mất mặt.

Hạ Diệp Chi đúng lúc đó dang tay đỡ Hạ Hương Thảo, tiện nói “ chị, đứng dậy nào…”

“Tránh ra, đừng chạm tay bẩn của cô vào người tôi!” Hạ Hương Thảo đẩy tay Hạ Diệp Chi ra.

Hạ Diệp Chi bình tĩnh thu tay lại.

Cũng không biết rốt cục là tay của ai bẩn hơn.

Hạ Lập Nguyên bây giờ phải dựa vào Hạ Diệp Chi giúp Hạ Thị, giờ đây muốn nịnh Hạ Diệp Chi cũng không kịp nữa, vừa nghe thấy Hạ Hương Thảo nói vậy, liền lập tức quát mắng Hạ Hương Thảo: “ Tại sao lại nói với em gái con như vậy!”

“Bố!”, Hạ Hương Thảo chống tay đứng dậy: “ Bố sao vậy?”

Cô ta nhớ rõ là trước đây bố không hề thích Hạ Diệp Chi, thế mà giờ lại vì Hạ Diệp Chi mà mắng mình.

“Được rồi, đi về đi.” Hạ Lập Nguyên, ông ta không muốn nhiều chuyện ở đây.

Trước đây, ông ta nghĩ con gái cần được yêu thương cưng chiều, con gái muốn làm gì liền để con gái làm theo ý thích, nhưng gần đây xảy ra hàng loạt sự việc, khiến ông ta nghĩ rằng mình đã để con gái lộng hành quá mức rồi.

Hạ Diệp Chi cũng lên tiếng: “Vậy con cũng xin phép về trước.”

Hạ Lập Nguyên nhìn hướng về Hạ Diệp Chi, sắc mặc chốc lát nhẹ nhàng trở lại “Ừ, con về đi, về nhẹ nhàng nói chuyện với Mạc Đình Kiên nhé.”

“Vâng.”

Hạ Diệp Chi bước ra khỏi Hạ Thị, nét mặt trùng xuống, ấn đường lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Nếu như Hạ Lập Nguyên hận con gái Hạ Diệp Chi như vậy thì đã đành, nhưng mà mỗi khi cần giúp như thế này, ông ta liền nhớ đên Hạ Diệp Chi để lợi dụng cô, điều này càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Mộc Noãn Noãn trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đang ngồi trên ghế sofa trong phòng.

Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút bất ngờ : “Anh về rồi à?”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn cô, để ý thấy sắc mặt cô không có gì lạ, nhưng chốc lát liền thay đổi rất nhanh chóng.

Hạ Diệp Chi không cảm thấy điều gì cả: “Vậy em đi nấu cơm nhé.”

Hạ Diệp Chi vào bếp, Thời Dũng mang giấy tờ đến biệt thự.

Nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế Sofa, Thời Dũng liền lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, những giấy tờ này, tôi gửi vào thư phòng của cậu chủ ạ?”

Mạc Đình Kiên không lên tiếng, Thời Dũng liền tự giác mang giấy tờ đi.

Thế là Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Thời Dũng, nếu như một hôm tối muộn cậu không trở về nhà, vợ cậu liệu có nổi nóng với cậu không?”

Thời Dũng nghe thấy liền trả lời: “Cậu chủ, tôi ly hôn rồi mà.”

Lúc này Mạc Đình Kiên mới ngẩng mặt nhìn Thời Dũng hỏi: “ chuyện xảy ra từ bao giờ?”

Tình cảm giữa Thời Dũng và vợ anh ta rất tốt, trước đây mỗi lần ra nước ngoài làm việc, Thời Dũng thường mang về cho vợ anh ấy rất nhiều đồ.

“Nửa năm trước.” Rõ ràng, Thời Dũng không muốn nói nhiều về việc này.

Thời Dũng nhớ lại những điều mình biết trước đây, kết hợp với việc cậu chủ tối hôm qua không về, cộng với sự việc của Mạc Đình Kiên, tự nhiện trong đầu hiểu ra mọi chuyện.

Thời Dũng chần chừ một lúc, muốn nói rõ với cậu chủ của mình: “ Cậu chủ, thân phận bây giờ của cậu là “em họ”, “em họ”, buổi tối có về nhà hay không thì không liên quan gì đến cô chủ cả.

Vừa dứt lời, Thời Dũng để ý sắc mặt Mạc Đình Kiên tệ hẳn đi.

Thời Dũng cúi đầu xuống, anh ta chỉ nói sự thật.

Mạc Đình Kiên mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn Thời Dũng: “ cậu có thể lui được rồi.”

Còn không để người ta nói lên sự thật nữa?

Mạc Đình Kiên bây giờ quả thực là nghe không nổi những lời như thế này nữa.

Bữa cơm, Hạ Diệp Chi để ý thấy “ Mạc Đình Kiên” gần như không động đũa, chỉ ngồi nhìn cô.

Hạ Diệp Chi sờ khuôn mặt mình nói : “ Sao vậy?”

Thế là “ Mạc Đình Kiên” chỉ lạnh lùng nhìn qua cô ấy, rồi quay người đi lên tầng, chẳng ăn miếng cơm nào.

Khuôn mặt Hạ Diệp Chi lúc này rất khó tả.

Cô ăn cơm xong, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của chủ nhà gọi đến.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung tuổi, nói năng rất thô: “Ơ đến lúc nộp tiền điện nước rồi, khi nào cô đến nộp tiền?”

“Tháng này tôi không sống ở đây, chắc không phải nộp tiền điện nước phải không?” Cô thời gian qua sống ở biệt thự, căn phòng đó là cô thuê trước, vẫn chưa đến hạn nên không thể trả phòng, nên toàn để phòng trống.

Chủ nhà vừa nghe cô ấy nói xong, liền nổi nóng: “ Linh tinh, nhà cô tôi qua bật đèn sang đó.”

Hạ Diệp Chi bất ngờ, chắc không phải tối qua có trộm lẻn vào chứ?

Cô ấy không tranh cãi với chủ nhà nữa, bèn nói : “ Được rồi, ngày mai tôi qua.”

Sáng sớm hôm sau, cô xin phép nghỉ để đi đến nơi mình thuê nhà.

Đến cổng, cô ấy thử thám thính áp sát vào cửa nghe, nhận thấy bên trong không có tiếng động gì cả, liền mở cửa bước vào.

Vừa bước vào, Hạ Diệp Chi ngẩn người, đồ đạc trong phòng loạn tung cả lên.

Dưới đất vương vãi hộp mì tôm và túi đồ ăn nhanh, trên bàn còn có cả máy chơi điện tử.

Nơi nay bị trộm đột nhập, hay là bị UFO đột nhập, đến chỗ để chân cũng không có!

Đúng lúc đó, phía sau cô có âm thanh nhẹ cất lên : “ Cô là ai?”

Hạ Diệp Chi quay lại, liền nhìn thấy một thanh niên cao gầy đứng cạnh cửa, tóc rối bù xù, nhưng khuộn mặt trắng ưa nhìn, vì cô và “Mạc Đình Kiên” sống với nhau đã lâu, cô chỉ cần nhìn qua có thể phát hiện được bộ quần áo mà người thanh niên đó mặc với đồ mà “Mạc Đình Kiên” hay mặc có cùng nhãn hiệu.

“Tôi là khách thuê của căn nhà này, anh là ai?”, cậu thanh niên này nhìn qua khoảng 14, 15 tuổi, Hạ Diệp Chi yên tâm hơn.

“ Ồ.” Cậu thanh niên bước lại gần, liền ngồi lên ghế sofa, rất tự nhiên đưa đồ trên tay mình bỏ xuống chén trà, giống như là anh ta đang ngồi trong nhà của chính mình vậy.

Hình như cậu ta cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, liền ngẩng đầu nhìn cô: “ Cô rất xinh đẹp, có bạn trai chưa?”

“Tôi…..” Hạ Diệp Chi định nói, mới nhận ra vấn đề bây giờ là phải làm rõ cậu ta là ai.

Hạ Diệp Chi thấy cậu ta chú trọng ăn mặc như vậy, có thể đoán được rằng cậu ta có thể là thanh niên bỏ nhà ra đi, quan tâm hỏi han cậu “ Sao cậu lại sống ở đây? Bố mẹ cậu đâu?

Cậu thanh niên liền nhanh chóng đáp lời: “ Tôi là Mạc Gia Thành, cô tên là gì?”

“?????” cái gì?

Mạc Gia Thành

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hạ Diệp Chi, cậu thanh niên tỏ ra sửng sốt: “ Xùy, tôi có chút quan hệ với nhà họ Mạc ở thành phố Hà Dương này, nhưng cô cũng không cần phải ngạc nhiên đến mức đó đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK